[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 47
2024-11-20 09:31:26
Vài bà cô lớn tuổi cũng không nhịn được mà nói: “Vợ Văn Dật ơi, mẹ con nói cũng phải. Cái cặp gì mà tận năm đồng một cái? Có khi nào bị lừa rồi không, trả được thì đi trả luôn đi."
Hai đứa lớn không vui, chúng rất thích cặp sách mới. Nói cho cùng, chúng cũng chỉ là hai đứa trẻ, tuy biết năm đồng rất đắt, nhưng cũng chẳng có khái niệm gì nhiều về giá trị đồng tiền.
Chúng chỉ biết là mẹ kế đã bỏ rất nhiều tiền mua cho hai anh em hai cái cặp sách, chứ năm đồng đó mua được những gì thì chúng thật sự không biết.
Nghe vậy Tôn Cẩn liền cười ha ha: “Cái này trả không được rồi, là mua ở cửa hàng bách hóa mà. Hơn nữa, con cũng không biết may vá gì. Mọi người đều biết từ nhỏ con đã được nuông chiều ở nhà, cơm bưng nước rót, bắt con làm việc nhà thì chẳng khác nào bảo con chọc thủng hết mười ngón tay.”
“Ở nhà mẹ ruột có khi nào con phải làm việc nặng nhọc đâu? Chẳng lẽ gả sang đây rồi con lại phải làm lụng quần quật sao?"
Lời nói của cô nghe thật tình cảm, thật thà, vốn dĩ nguyên chủ biết làm việc nhà đấy, nhưng cô thì không. Trước khi xuyên không cô cũng giống như tiểu thư đài các, được bố mẹ hết mực cưng chiều cơ mà.
Tự dưng xuyên không đến đây đã là quá đủ rồi, may là còn có ba đứa con mang theo bàn tay vàng cưng chiều cô. Bây giờ chi tiêu một ít đã bị mắng vốn, Tôn Cẩn chắc chắn sẽ không để yên.
Vẻ mặt đường hoàng, chính trực của cô khiến đám đông hóng hớt bên ngoài có chút sững sờ, hình như lời cô nói cũng đâu có gì sai?
Rõ ràng là cô con gái rượu được nâng niu, chiều chuộng hết mực, vậy mà về đến nhà này là phải biến thành bà già làm lụng vất vả hay sao?
Tôn Cẩn quyết định ra đòn quyết định: “Vả lại chồng con có nói gì đâu, sao mẹ đã vội nhảy ra nói này nói nọ rồi? Tiền này là tự tay con kiếm được, muốn con hiếu thuận thì cũng như nhà người ta là được rồi. Người ta cho bao nhiêu thì mình cho bấy nhiêu."
Tuy Tôn Cẩn mặt dày nhưng kiến thức lại uyên bác. Cho dù là xã hội hiện đại, con cái không nuôi bố mẹ bị kiện lên tòa, thì mỗi tháng cũng chỉ phải chu cấp theo mức tối thiểu quy định của pháp luật là được rồi.
Thời buổi này, bất hiếu thì chỉ bị người ta chửi sau lưng chứ có bị làm sao đâu. Với lại, Thế Xuân, Thế Hạ và chồng hờ của cô Trình Văn Dật đưa cho bà ta bao nhiêu thì cô đưa bấy nhiêu, thế cũng không thể gọi là bất hiếu được.
Bà mẹ chồng nghẹn họng hồi lâu không nói nên lời, ngẫm nghĩ mãi mới buông ra một câu: “Sao có thể giống nhau được? Thế Xuân với Thế Hạ đầu tắt mặt tối bán mặt cho đất bán lưng cho trời, kiếm được mấy đồng? Văn Dật thì khác, nó kiếm được nhiều tiền!"
“Thế thì đưa nhiều hơn một chút, nhưng cũng không thể vơ vét hết cả gia sản mà đưa được. Hơn nữa, mẹ ở đây chặn cửa nhà con cũng vô ích.”
“Chuyện phụng dưỡng mẹ già thì mẹ nên đi nói với Trình Văn Dật. Con đây một đứa con chưa đẻ, sao lo liệu chu toàn cho cả 4 mẹ con các người được? Mẹ đừng có cầu trời khấn phật nữa."
Hai đứa lớn không vui, chúng rất thích cặp sách mới. Nói cho cùng, chúng cũng chỉ là hai đứa trẻ, tuy biết năm đồng rất đắt, nhưng cũng chẳng có khái niệm gì nhiều về giá trị đồng tiền.
Chúng chỉ biết là mẹ kế đã bỏ rất nhiều tiền mua cho hai anh em hai cái cặp sách, chứ năm đồng đó mua được những gì thì chúng thật sự không biết.
Nghe vậy Tôn Cẩn liền cười ha ha: “Cái này trả không được rồi, là mua ở cửa hàng bách hóa mà. Hơn nữa, con cũng không biết may vá gì. Mọi người đều biết từ nhỏ con đã được nuông chiều ở nhà, cơm bưng nước rót, bắt con làm việc nhà thì chẳng khác nào bảo con chọc thủng hết mười ngón tay.”
“Ở nhà mẹ ruột có khi nào con phải làm việc nặng nhọc đâu? Chẳng lẽ gả sang đây rồi con lại phải làm lụng quần quật sao?"
Lời nói của cô nghe thật tình cảm, thật thà, vốn dĩ nguyên chủ biết làm việc nhà đấy, nhưng cô thì không. Trước khi xuyên không cô cũng giống như tiểu thư đài các, được bố mẹ hết mực cưng chiều cơ mà.
Tự dưng xuyên không đến đây đã là quá đủ rồi, may là còn có ba đứa con mang theo bàn tay vàng cưng chiều cô. Bây giờ chi tiêu một ít đã bị mắng vốn, Tôn Cẩn chắc chắn sẽ không để yên.
Vẻ mặt đường hoàng, chính trực của cô khiến đám đông hóng hớt bên ngoài có chút sững sờ, hình như lời cô nói cũng đâu có gì sai?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ ràng là cô con gái rượu được nâng niu, chiều chuộng hết mực, vậy mà về đến nhà này là phải biến thành bà già làm lụng vất vả hay sao?
Tôn Cẩn quyết định ra đòn quyết định: “Vả lại chồng con có nói gì đâu, sao mẹ đã vội nhảy ra nói này nói nọ rồi? Tiền này là tự tay con kiếm được, muốn con hiếu thuận thì cũng như nhà người ta là được rồi. Người ta cho bao nhiêu thì mình cho bấy nhiêu."
Tuy Tôn Cẩn mặt dày nhưng kiến thức lại uyên bác. Cho dù là xã hội hiện đại, con cái không nuôi bố mẹ bị kiện lên tòa, thì mỗi tháng cũng chỉ phải chu cấp theo mức tối thiểu quy định của pháp luật là được rồi.
Thời buổi này, bất hiếu thì chỉ bị người ta chửi sau lưng chứ có bị làm sao đâu. Với lại, Thế Xuân, Thế Hạ và chồng hờ của cô Trình Văn Dật đưa cho bà ta bao nhiêu thì cô đưa bấy nhiêu, thế cũng không thể gọi là bất hiếu được.
Bà mẹ chồng nghẹn họng hồi lâu không nói nên lời, ngẫm nghĩ mãi mới buông ra một câu: “Sao có thể giống nhau được? Thế Xuân với Thế Hạ đầu tắt mặt tối bán mặt cho đất bán lưng cho trời, kiếm được mấy đồng? Văn Dật thì khác, nó kiếm được nhiều tiền!"
“Thế thì đưa nhiều hơn một chút, nhưng cũng không thể vơ vét hết cả gia sản mà đưa được. Hơn nữa, mẹ ở đây chặn cửa nhà con cũng vô ích.”
“Chuyện phụng dưỡng mẹ già thì mẹ nên đi nói với Trình Văn Dật. Con đây một đứa con chưa đẻ, sao lo liệu chu toàn cho cả 4 mẹ con các người được? Mẹ đừng có cầu trời khấn phật nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro