[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 48
2024-11-20 09:31:26
Tôn Cẩn nói xong, các bà cô khác nhìn sang bà mẹ chồng, ngẫm nghĩ một hồi thấy cũng đúng. Cần tiền thì tự đi kiếm chồng của mình ấy, ở lì nhà con dâu làm gì?
Cùng lắm thì Trình Văn Dật cũng chỉ đưa tiền sinh hoạt phí cho 5 mẹ con nhà kia. Hơn nữa, Tôn Cẩn chỉ là phận con dâu, lo được cho bản thân đã tốt rồi, Mẹ chồng đã không giúp được gì còn bày đặt đòi cô cho thêm tiền.
Thấy tình hình cũng tạm ổn, chủ yếu là do Tôn Cẩn thấy đói bụng rồi. Cô đảo mắt một vòng rồi nói: “Ôi chao, nhà ai đốt cơm khét vậy, mùi bay sang cả đây. Giờ này rồi, còn chưa chịu về nhà nấu cơm à?”
Cô vừa nói vừa giả bộ đi vào nhà, thừa lúc bà mẹ chồng còn chưa kịp hoàn hồn, cô bèn đóng sầm cửa lại.
Ngoài cửa, mẹ con nhà kia nghe Tôn Cẩn nói vậy, mới sực nhớ ra đã đến giờ nấu cơm rồi. Không mau chóng quay về làm việc thì lũ chồng ở nhà lại gào lên mất. Lập tức chẳng còn tâm trạng hóng hớt nữa. Mẹ con nhà họ như chim sợ cành cong mà tản đi hết.
Trước cửa nhà Tôn Cẩn ngoại trừ bà mẹ chồng chẳng còn bóng dáng ai. Bà mẹ chồng đứng trơ ra như phỗng. Bà ta cứ có cảm giác lần cãi nhau này bà ta lại thua, chỉ thấy cả người như bị rút hết sức lực.
Chuyện cãi cọ, chắc chắn Tôn Cẩn không thắng nổi. Dù sao thì bà mẹ chồng cô rất giỏi dùng kinh nghiệm lão luyện của mình để kéo Tôn Cẩn xuống chiến đấu cùng đẳng cấp với bà. Sau đó dùng đủ các chiêu trò như ăn vạ, lăn lộn, gào khóc... để chiến thắng cô.
Tôn Cẩn chỉ còn cách duy nhất là: luôn bình tĩnh, không để bản thân bị bà ta kéo xuống cùng một đẳng cấp. Kiên quyết giữ vững lập trường: Muốn tiền thì không có, giỏi thì giết tôi đi.
Bà mẹ chồng không cam lòng lại gào lên ngoài cửa vài câu, thấy trong nhà không ai đáp lại, bèn lầm lũi trở về.
Tôn Cẩn bế lũ trẻ vào bếp, ngửi thấy mùi gà hầm nấm thơm phức, thèm đến chảy nước miếng.
Thế Xuân nấu cơm xong, cả nhà nhanh chóng dọn rau xào và gà hầm nấm ra bàn, xới cơm ăn ngấu nghiến.
Thế Xuân chẳng nhớ nổi hệ thống nói lèm bèm một tràng dài là nói cái gì nữa, nhưng món gà hầm nấm này thật sự ngon, có lẽ hệ thống cũng nói có lý.
Mấy ngày sau, bà mẹ chồng lại kiếm chuyện hai lần. Tôn Cẩn chịu hết nổi, bèn viết thư cho ông chồng chưa từng gặp mặt kia, bảo anh mau chóng về nhà giải quyết.
Tôn Cẩn không trông chờ vào việc tự mình giải quyết, bởi vì cô tự biết rõ bản thân mình - một kẻ vô dụng.
Muốn dựa vào kẻ vô dụng để giải quyết vấn đề, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Hơn nữa đó là mẹ của chồng mình chứ đâu phải của mình, cô cứ việc gọi người ta về.
Thư từ thời này gửi chậm lắm, đợi thư đến tay thì không biết đến khi nào. Đợi anh về đến nơi thì có khi sự đã rồi.
Việc duy nhất Tôn Cẩn có thể làm là bịt tai không nghe chuyện bên ngoài, chỉ cần ngày ngày ôm chân ba đứa nhỏ ăn no đủ là được.
Càng khỏi nói, hệ thống của Thế Hạ thiêng thật, dù là kem đánh răng, bàn chải hay giấy vệ sinh, thứ gì cũng kiếm được cho cô.
Cùng lắm thì Trình Văn Dật cũng chỉ đưa tiền sinh hoạt phí cho 5 mẹ con nhà kia. Hơn nữa, Tôn Cẩn chỉ là phận con dâu, lo được cho bản thân đã tốt rồi, Mẹ chồng đã không giúp được gì còn bày đặt đòi cô cho thêm tiền.
Thấy tình hình cũng tạm ổn, chủ yếu là do Tôn Cẩn thấy đói bụng rồi. Cô đảo mắt một vòng rồi nói: “Ôi chao, nhà ai đốt cơm khét vậy, mùi bay sang cả đây. Giờ này rồi, còn chưa chịu về nhà nấu cơm à?”
Cô vừa nói vừa giả bộ đi vào nhà, thừa lúc bà mẹ chồng còn chưa kịp hoàn hồn, cô bèn đóng sầm cửa lại.
Ngoài cửa, mẹ con nhà kia nghe Tôn Cẩn nói vậy, mới sực nhớ ra đã đến giờ nấu cơm rồi. Không mau chóng quay về làm việc thì lũ chồng ở nhà lại gào lên mất. Lập tức chẳng còn tâm trạng hóng hớt nữa. Mẹ con nhà họ như chim sợ cành cong mà tản đi hết.
Trước cửa nhà Tôn Cẩn ngoại trừ bà mẹ chồng chẳng còn bóng dáng ai. Bà mẹ chồng đứng trơ ra như phỗng. Bà ta cứ có cảm giác lần cãi nhau này bà ta lại thua, chỉ thấy cả người như bị rút hết sức lực.
Chuyện cãi cọ, chắc chắn Tôn Cẩn không thắng nổi. Dù sao thì bà mẹ chồng cô rất giỏi dùng kinh nghiệm lão luyện của mình để kéo Tôn Cẩn xuống chiến đấu cùng đẳng cấp với bà. Sau đó dùng đủ các chiêu trò như ăn vạ, lăn lộn, gào khóc... để chiến thắng cô.
Tôn Cẩn chỉ còn cách duy nhất là: luôn bình tĩnh, không để bản thân bị bà ta kéo xuống cùng một đẳng cấp. Kiên quyết giữ vững lập trường: Muốn tiền thì không có, giỏi thì giết tôi đi.
Bà mẹ chồng không cam lòng lại gào lên ngoài cửa vài câu, thấy trong nhà không ai đáp lại, bèn lầm lũi trở về.
Tôn Cẩn bế lũ trẻ vào bếp, ngửi thấy mùi gà hầm nấm thơm phức, thèm đến chảy nước miếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế Xuân nấu cơm xong, cả nhà nhanh chóng dọn rau xào và gà hầm nấm ra bàn, xới cơm ăn ngấu nghiến.
Thế Xuân chẳng nhớ nổi hệ thống nói lèm bèm một tràng dài là nói cái gì nữa, nhưng món gà hầm nấm này thật sự ngon, có lẽ hệ thống cũng nói có lý.
Mấy ngày sau, bà mẹ chồng lại kiếm chuyện hai lần. Tôn Cẩn chịu hết nổi, bèn viết thư cho ông chồng chưa từng gặp mặt kia, bảo anh mau chóng về nhà giải quyết.
Tôn Cẩn không trông chờ vào việc tự mình giải quyết, bởi vì cô tự biết rõ bản thân mình - một kẻ vô dụng.
Muốn dựa vào kẻ vô dụng để giải quyết vấn đề, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Hơn nữa đó là mẹ của chồng mình chứ đâu phải của mình, cô cứ việc gọi người ta về.
Thư từ thời này gửi chậm lắm, đợi thư đến tay thì không biết đến khi nào. Đợi anh về đến nơi thì có khi sự đã rồi.
Việc duy nhất Tôn Cẩn có thể làm là bịt tai không nghe chuyện bên ngoài, chỉ cần ngày ngày ôm chân ba đứa nhỏ ăn no đủ là được.
Càng khỏi nói, hệ thống của Thế Hạ thiêng thật, dù là kem đánh răng, bàn chải hay giấy vệ sinh, thứ gì cũng kiếm được cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro