[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 6
2024-11-20 09:31:26
Nghe xong, cả hai đều im lặng nhìn chiếc túi vải trước mặt. Cậu con trai thứ hai lo lắng hỏi: "Anh ơi, giờ mình phải làm sao đây?"
Dù cả hai đều là những đứa trẻ chưa đến mười tuổi, nhưng anh cả đã sớm trưởng thành trước tuổi.
Cậu bình tĩnh lại và nói: "Chuyện này tuyệt đối không được cho mẹ kế biết, không thì không biết bà ấy sẽ làm gì với chúng ta đâu!" Cậu em gật đầu, anh cả mới tiếp tục: "Dù sao đi nữa, gạo này là thật, chúng ta phải ăn ngay. Cho vào bụng rồi thì ai cũng không lấy được!"
“Còn cái hệ thống ấy…” Anh cả ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu nó bảo phải hiếu thảo với mẹ thì cứ hiếu thảo giả vờ làm vài việc để có thưởng, chúng ta cần thì cứ lấy!”
Nếu Tôn Cẩn biết được suy nghĩ này, chắc cô sẽ gật đầu liên tục rồi nhanh chóng thu dọn hành lý mà chạy mất dép.
Đúng là gia đình toàn phản diện, tư duy của bọn trẻ hoàn toàn khác với người thường. Mới tí tuổi đầu mà đã có nhận thức này, chẳng sợ bị thiệt thòi. Suy nghĩ của chúng còn sắc sảo hơn cả cô. Nếu Tôn Cẩn đấu trí với chúng, có khi còn bị bán mà phải đếm tiền giùm.
Suốt cả đêm, hai đứa trẻ ôm lấy túi gạo mà chẳng dám ngủ.
Đến sáng hôm sau, cô em gái thứ ba tỉnh dậy ngơ ngác, nhìn thấy hai anh em vẫn còn giữ chiếc túi, liền dụi mắt hỏi: “Anh hai, anh ba, các anh ôm cái gì vậy?”
Cậu con trai thứ hai cười tươi, kéo một chút túi vải ra cho cô bé xem. Cô bé tròn mắt kinh ngạc: “Cái này… từ đâu ra thế?”
Giọng cô bé hơi to, khiến anh cả phải nhắc nhở: “Nhỏ giọng thôi, kẻo mẹ kế nghe thấy.”
Cậu không lo Tôn Cẩn bị đánh thức mà sợ cô sẽ tịch thu túi gạo. Cô em thứ ba vội che miệng, mắt tròn xoe gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cậu con trai thứ hai hào hứng kể lại toàn bộ sự việc, thậm chí còn bảo: “Chắc chắn là mẹ ruột đã phù hộ cho chúng ta!” Cậu bé suy đoán từ cái tên “Mẫu Từ Tử Hiếu”, rồi nghĩ rằng mẹ ruột đã ban cho bọn chúng những điều tốt đẹp.
Anh cả nhìn em trai với vẻ khinh bỉ, thầm nghĩ: “Nếu đúng là mẹ ruột, sao bà lại bắt chúng ta hiếu thảo với mẹ kế chứ? Điều này chỉ làm mẹ buồn hơn thôi.”
Anh cả dặn em trai và em gái chuẩn bị làm việc. Cậu lấy một cái bát, múc một bát gạo, buộc chặt túi vải và giấu trong tủ quần áo.
Hôm nay đến lượt cậu con trai thứ hai đi cắt cỏ lợn, cô con gái thứ ba sẽ chăm sóc em út, còn anh cả ở nhà chuẩn bị bữa sáng. Cậu định nấu cháo gạo trắng, không phải loại đặc sệt, nhưng ít ra còn hơn bát canh loãng.
Khi đang nhóm lửa để nấu, một giọng nói vang lên trong đầu cậu:
"Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt hệ thống Đầu Bếp Tài Ba. Hiện phát hiện ký chủ có nhiệm vụ nấu cơm gạo trắng cho mẹ. Nếu hoàn thành nhiệm vụ, sẽ nhận được công thức và nguyên liệu món thịt kho Đông Pha."
Cậu cả đang chuẩn bị nấu cháo, nghe xong liền dừng tay. Trong đầu cậu cũng xuất hiện giọng nói giống như của cậu em thứ hai, nhưng thay vì hệ thống Mẫu Từ Tử Hiếu, của cậu lại là hệ thống Đầu Bếp Tài Ba.
Dù cả hai đều là những đứa trẻ chưa đến mười tuổi, nhưng anh cả đã sớm trưởng thành trước tuổi.
Cậu bình tĩnh lại và nói: "Chuyện này tuyệt đối không được cho mẹ kế biết, không thì không biết bà ấy sẽ làm gì với chúng ta đâu!" Cậu em gật đầu, anh cả mới tiếp tục: "Dù sao đi nữa, gạo này là thật, chúng ta phải ăn ngay. Cho vào bụng rồi thì ai cũng không lấy được!"
“Còn cái hệ thống ấy…” Anh cả ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu nó bảo phải hiếu thảo với mẹ thì cứ hiếu thảo giả vờ làm vài việc để có thưởng, chúng ta cần thì cứ lấy!”
Nếu Tôn Cẩn biết được suy nghĩ này, chắc cô sẽ gật đầu liên tục rồi nhanh chóng thu dọn hành lý mà chạy mất dép.
Đúng là gia đình toàn phản diện, tư duy của bọn trẻ hoàn toàn khác với người thường. Mới tí tuổi đầu mà đã có nhận thức này, chẳng sợ bị thiệt thòi. Suy nghĩ của chúng còn sắc sảo hơn cả cô. Nếu Tôn Cẩn đấu trí với chúng, có khi còn bị bán mà phải đếm tiền giùm.
Suốt cả đêm, hai đứa trẻ ôm lấy túi gạo mà chẳng dám ngủ.
Đến sáng hôm sau, cô em gái thứ ba tỉnh dậy ngơ ngác, nhìn thấy hai anh em vẫn còn giữ chiếc túi, liền dụi mắt hỏi: “Anh hai, anh ba, các anh ôm cái gì vậy?”
Cậu con trai thứ hai cười tươi, kéo một chút túi vải ra cho cô bé xem. Cô bé tròn mắt kinh ngạc: “Cái này… từ đâu ra thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng cô bé hơi to, khiến anh cả phải nhắc nhở: “Nhỏ giọng thôi, kẻo mẹ kế nghe thấy.”
Cậu không lo Tôn Cẩn bị đánh thức mà sợ cô sẽ tịch thu túi gạo. Cô em thứ ba vội che miệng, mắt tròn xoe gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cậu con trai thứ hai hào hứng kể lại toàn bộ sự việc, thậm chí còn bảo: “Chắc chắn là mẹ ruột đã phù hộ cho chúng ta!” Cậu bé suy đoán từ cái tên “Mẫu Từ Tử Hiếu”, rồi nghĩ rằng mẹ ruột đã ban cho bọn chúng những điều tốt đẹp.
Anh cả nhìn em trai với vẻ khinh bỉ, thầm nghĩ: “Nếu đúng là mẹ ruột, sao bà lại bắt chúng ta hiếu thảo với mẹ kế chứ? Điều này chỉ làm mẹ buồn hơn thôi.”
Anh cả dặn em trai và em gái chuẩn bị làm việc. Cậu lấy một cái bát, múc một bát gạo, buộc chặt túi vải và giấu trong tủ quần áo.
Hôm nay đến lượt cậu con trai thứ hai đi cắt cỏ lợn, cô con gái thứ ba sẽ chăm sóc em út, còn anh cả ở nhà chuẩn bị bữa sáng. Cậu định nấu cháo gạo trắng, không phải loại đặc sệt, nhưng ít ra còn hơn bát canh loãng.
Khi đang nhóm lửa để nấu, một giọng nói vang lên trong đầu cậu:
"Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt hệ thống Đầu Bếp Tài Ba. Hiện phát hiện ký chủ có nhiệm vụ nấu cơm gạo trắng cho mẹ. Nếu hoàn thành nhiệm vụ, sẽ nhận được công thức và nguyên liệu món thịt kho Đông Pha."
Cậu cả đang chuẩn bị nấu cháo, nghe xong liền dừng tay. Trong đầu cậu cũng xuất hiện giọng nói giống như của cậu em thứ hai, nhưng thay vì hệ thống Mẫu Từ Tử Hiếu, của cậu lại là hệ thống Đầu Bếp Tài Ba.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro