[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 7
2024-11-20 09:31:26
Cậu không rõ hệ thống này là gì, nhưng ngay lập tức bị thu hút bởi hai chữ “thịt kho."
Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần có “thịt”, cậu cả nhất định phải nấu một bữa cơm trắng đàng hoàng cho mẹ kế.
Dù sao cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, đã một tháng không được ăn miếng thịt nào. Lần gần đây nhất cậu ăn thịt là trong đám cưới của bố với mẹ kế.
Bây giờ được ăn thịt, sao cậu lại không vui mừng?
Cậu con trai cả cả nuốt nước bọt, không do dự thêm nữa, quay lại phòng lấy thêm một muỗng gạo. Cô con gái thứ ba bế em út, không hiểu anh cả đang làm gì, nhưng ngoan ngoãn ngồi trông em.
Cảnh cô bé năm tuổi ốm yếu vì suy dinh dưỡng đang bế em út, thực sự khiến người ta cảm thấy thương xót.
Bọn trẻ số phận khổ, mẹ ruột qua đời sớm. Bà nội không quan tâm còn thiên vị con cháu nhà anh cả và anh hai, luôn bắt nạt chúng. Còn mẹ kế thì lười biếng, hiện giờ vẫn còn đang ngủ trong phòng. Nhưng nhờ cái tính ham ăn lười làm của mẹ kế, bọn trẻ mới may mắn được hệ thống ban cho những điều kỳ lạ này.
Cậu cả không mảy may nghi ngờ hệ thống, vì gạo trắng là thật. Cậu nghĩ, thử làm một lần, nếu không được thịt, sau này cũng chẳng cần tin vào nó nữa.
Cậu hăng hái nấu một bữa sáng với cơm gạo trắng và dưa muối. Dù sự kết hợp này hơi lạ, nhưng ít ra là có gạo trắng. Sau khi nấu xong, cậu thứ hai cũng đã quay về với bó cỏ lợn.
Nhìn thấy bát cơm trắng, cậu há hốc miệng: “Anh, không phải anh định nấu cháo sao? Chúng ta phải tiết kiệm gạo mà!”
Cậu cả kể cho em nghe chuyện mình cũng có hệ thống. Đúng như dự đoán, cậu em thứ hai khi nghe nói hệ thống sẽ ban cho thịt, liền phấn khởi quên luôn chuyện tiết kiệm gạo. Cậu nhanh chóng nấu cỏ cho lợn ăn, rồi cùng anh dọn cơm ra bàn.
Sau khi dọn xong, cậu cả bế em út, còn cô bé thứ ba chạy đi gọi mẹ kế.
Tôn Cẩn nghe thấy tiếng gọi liền uể oải ngồi dậy, đáp lại một tiếng rồi đi rửa mặt. Cô không có bàn chải đánh răng, vì thời này chỉ người giàu ở thành phố mới có bàn chải. Nhà này chỉ có nhánh liễu để vệ sinh răng miệng. Tôn Cẩn ghét dùng nhánh liễu, thấy phiền, thà súc miệng rồi dùng tay quẹt răng còn hơn.
Sau khi rửa mặt xong, cô theo cô con gái thứ ba vào phòng ăn, thấy mấy đứa trẻ đã ngồi vào bàn, cô mỉm cười định ngồi xuống. Nhưng chưa kịp ngồi, cô đã nhìn thấy trên bàn bốn bát cơm trắng tinh, bên cạnh là đĩa dưa muối quen thuộc.
Khoảnh khắc đó, Tôn Cẩn sững sờ: “Cơm trắng này từ đâu ra thế?!”
Cô thật sự choáng váng. Cơm trắng là món xa xỉ, trong ký ức của nguyên chủ, ngay cả dịp Tết cũng khó có mà ăn được. Nhà nghèo như vậy, làm sao lại có cơm trắng?
Phản ứng đầu tiên của Tôn Cẩn là: Chẳng lẽ lũ nhóc phản diện tương lai này đã làm chuyện xấu?
Dù là phản diện cô không quản nổi, nhưng chúng vẫn còn nhỏ, cô phải uốn nắn từ bây giờ. Với tư cách là người lớn, cô phải dạy dỗ chúng!
Tôn Cẩn nghiêm mặt, cố tỏ ra nghiêm nghị: “Mấy đứa không lấy trộm đấy chứ? Mau trả lại ngay, chúng ta không thể ăn đồ như vậy!”
Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần có “thịt”, cậu cả nhất định phải nấu một bữa cơm trắng đàng hoàng cho mẹ kế.
Dù sao cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, đã một tháng không được ăn miếng thịt nào. Lần gần đây nhất cậu ăn thịt là trong đám cưới của bố với mẹ kế.
Bây giờ được ăn thịt, sao cậu lại không vui mừng?
Cậu con trai cả cả nuốt nước bọt, không do dự thêm nữa, quay lại phòng lấy thêm một muỗng gạo. Cô con gái thứ ba bế em út, không hiểu anh cả đang làm gì, nhưng ngoan ngoãn ngồi trông em.
Cảnh cô bé năm tuổi ốm yếu vì suy dinh dưỡng đang bế em út, thực sự khiến người ta cảm thấy thương xót.
Bọn trẻ số phận khổ, mẹ ruột qua đời sớm. Bà nội không quan tâm còn thiên vị con cháu nhà anh cả và anh hai, luôn bắt nạt chúng. Còn mẹ kế thì lười biếng, hiện giờ vẫn còn đang ngủ trong phòng. Nhưng nhờ cái tính ham ăn lười làm của mẹ kế, bọn trẻ mới may mắn được hệ thống ban cho những điều kỳ lạ này.
Cậu cả không mảy may nghi ngờ hệ thống, vì gạo trắng là thật. Cậu nghĩ, thử làm một lần, nếu không được thịt, sau này cũng chẳng cần tin vào nó nữa.
Cậu hăng hái nấu một bữa sáng với cơm gạo trắng và dưa muối. Dù sự kết hợp này hơi lạ, nhưng ít ra là có gạo trắng. Sau khi nấu xong, cậu thứ hai cũng đã quay về với bó cỏ lợn.
Nhìn thấy bát cơm trắng, cậu há hốc miệng: “Anh, không phải anh định nấu cháo sao? Chúng ta phải tiết kiệm gạo mà!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu cả kể cho em nghe chuyện mình cũng có hệ thống. Đúng như dự đoán, cậu em thứ hai khi nghe nói hệ thống sẽ ban cho thịt, liền phấn khởi quên luôn chuyện tiết kiệm gạo. Cậu nhanh chóng nấu cỏ cho lợn ăn, rồi cùng anh dọn cơm ra bàn.
Sau khi dọn xong, cậu cả bế em út, còn cô bé thứ ba chạy đi gọi mẹ kế.
Tôn Cẩn nghe thấy tiếng gọi liền uể oải ngồi dậy, đáp lại một tiếng rồi đi rửa mặt. Cô không có bàn chải đánh răng, vì thời này chỉ người giàu ở thành phố mới có bàn chải. Nhà này chỉ có nhánh liễu để vệ sinh răng miệng. Tôn Cẩn ghét dùng nhánh liễu, thấy phiền, thà súc miệng rồi dùng tay quẹt răng còn hơn.
Sau khi rửa mặt xong, cô theo cô con gái thứ ba vào phòng ăn, thấy mấy đứa trẻ đã ngồi vào bàn, cô mỉm cười định ngồi xuống. Nhưng chưa kịp ngồi, cô đã nhìn thấy trên bàn bốn bát cơm trắng tinh, bên cạnh là đĩa dưa muối quen thuộc.
Khoảnh khắc đó, Tôn Cẩn sững sờ: “Cơm trắng này từ đâu ra thế?!”
Cô thật sự choáng váng. Cơm trắng là món xa xỉ, trong ký ức của nguyên chủ, ngay cả dịp Tết cũng khó có mà ăn được. Nhà nghèo như vậy, làm sao lại có cơm trắng?
Phản ứng đầu tiên của Tôn Cẩn là: Chẳng lẽ lũ nhóc phản diện tương lai này đã làm chuyện xấu?
Dù là phản diện cô không quản nổi, nhưng chúng vẫn còn nhỏ, cô phải uốn nắn từ bây giờ. Với tư cách là người lớn, cô phải dạy dỗ chúng!
Tôn Cẩn nghiêm mặt, cố tỏ ra nghiêm nghị: “Mấy đứa không lấy trộm đấy chứ? Mau trả lại ngay, chúng ta không thể ăn đồ như vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro