Chương 30 - Nghĩ Cách Nói Với Bên Ngoài
Đánh Nhau
Lâm Quả Đống
2024-08-07 17:19:28
Phương Á Phân khen ngợi:
"Con gái mẹ thông minh lắm."
Đúng vậy, đồ ăn ở đây có ngon đến đâu cũng không bằng kẹo sữa và táo, cảm thấy trong người con gái vẫn còn nên bà không ép nữa.
Hai người vừa về đến nhà, thấy ngoài cửa có hai người đang cãi nhau. Một là Vương Thúy Hoa mà Bạch Lộ đã gặp sáng nay, một là một người phụ nữ Bạch Lộ không quen, bên cạnh chị ta còn có một đứa bé trai, cũng giậm chân giậm tay giống mẹ, trông vừa hung dữ vừa non nớt.
Vừa nhìn thấy Vương Thúy Hoa, Phương Á Phân đã đi thẳng đến:
"Vương Thúy Hoa, bà được lắm, sáng nay bà lừa con gái tôi nhận người thân, bây giờ còn dám đến nhà tôi. Xem tôi có đánh chết loại người mặt dày như bà không."
Tuy vai vế của Vương Thúy Hoa cao hơn Phương Á Phân, nhưng nghĩ đến chuyện bà ta lừa Bạch Lộ nhận người thân, Phương Á Phân lại nổi giận, đâu còn để ý đến vai vế nữa.
Sau đó, Phương Á Phân và Vương Thúy Hoa lao vào đánh nhau, người phụ nữ kia không ra tay, mà kéo Vương Thúy Hoa lại mắng:
"Đồ già đầu còn mất nết, chuyện làm mấy chuyện thất đức xấu xa, dám đến nhà họ Vương chúng tôi lừa người..."
Bây giờ đang là tháng mười, ngoài đồng đang bận rộn mùa gặt, có lúa nước, khoai lang, ngô, đến tháng mười hai còn có khoai tây, thu hoạch xong còn phải làm đất, cho nên đây chính là thời điểm bận rộn của nhà nông, cũng bởi vậy không có ai đến xem đánh nhau.
Đại đội sản xuất Trường Thanh ở phía nam, không có hạt cao lương, lúa mỳ như miêu tả trong sách, người phía nam thời kỳ này đều ăn gạo, nhưng sản lượng gạo thấp, không đủ ăn, cho nên vẫn lấy khoai lang và khoai tây là sản lượng chính.
Nhà bình thường đến gạo cũng không được ăn, hàng năm số lượng được phân chia có hạn, vẫn phải ăn tấm pha trấu, nhưng đối với mọi người cũng là quý rồi.
"Trần Hà Hoa, đồ súc sinh không biết tôn trọng người lớn, đồ đê tiện không ai thèm... Ôi..." Vương Thúy Hoa mắng chửi ầm lên, nhưng vì bị Phương Á Phân giữ lấy đánh cho nên không chửi được hết câu.
Bạch Lộ nhìn cảnh này, sợ ngây người.
Tiền Quyên vẫy tay với Bạch Lộ, đến khi cô vào sân, đứng bên cạnh Tiền Quyên, cô ấy mới nói:
"Đây là chị dâu cả, tên là Trần Hà Hoa, là người của thôn Trần Sơn bên cạnh. Đứng cạnh chị ấy là Tứ Mao, con của anh cả. Buổi trưa chị dâu về, chị nói với chị ấy về chuyện của em. Sau đó chị dâu đang định đi làm thì thím Thúy Hoa lại tới chửi nhà mình, cho nên như thế."
"Con gái mẹ thông minh lắm."
Đúng vậy, đồ ăn ở đây có ngon đến đâu cũng không bằng kẹo sữa và táo, cảm thấy trong người con gái vẫn còn nên bà không ép nữa.
Hai người vừa về đến nhà, thấy ngoài cửa có hai người đang cãi nhau. Một là Vương Thúy Hoa mà Bạch Lộ đã gặp sáng nay, một là một người phụ nữ Bạch Lộ không quen, bên cạnh chị ta còn có một đứa bé trai, cũng giậm chân giậm tay giống mẹ, trông vừa hung dữ vừa non nớt.
Vừa nhìn thấy Vương Thúy Hoa, Phương Á Phân đã đi thẳng đến:
"Vương Thúy Hoa, bà được lắm, sáng nay bà lừa con gái tôi nhận người thân, bây giờ còn dám đến nhà tôi. Xem tôi có đánh chết loại người mặt dày như bà không."
Tuy vai vế của Vương Thúy Hoa cao hơn Phương Á Phân, nhưng nghĩ đến chuyện bà ta lừa Bạch Lộ nhận người thân, Phương Á Phân lại nổi giận, đâu còn để ý đến vai vế nữa.
Sau đó, Phương Á Phân và Vương Thúy Hoa lao vào đánh nhau, người phụ nữ kia không ra tay, mà kéo Vương Thúy Hoa lại mắng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đồ già đầu còn mất nết, chuyện làm mấy chuyện thất đức xấu xa, dám đến nhà họ Vương chúng tôi lừa người..."
Bây giờ đang là tháng mười, ngoài đồng đang bận rộn mùa gặt, có lúa nước, khoai lang, ngô, đến tháng mười hai còn có khoai tây, thu hoạch xong còn phải làm đất, cho nên đây chính là thời điểm bận rộn của nhà nông, cũng bởi vậy không có ai đến xem đánh nhau.
Đại đội sản xuất Trường Thanh ở phía nam, không có hạt cao lương, lúa mỳ như miêu tả trong sách, người phía nam thời kỳ này đều ăn gạo, nhưng sản lượng gạo thấp, không đủ ăn, cho nên vẫn lấy khoai lang và khoai tây là sản lượng chính.
Nhà bình thường đến gạo cũng không được ăn, hàng năm số lượng được phân chia có hạn, vẫn phải ăn tấm pha trấu, nhưng đối với mọi người cũng là quý rồi.
"Trần Hà Hoa, đồ súc sinh không biết tôn trọng người lớn, đồ đê tiện không ai thèm... Ôi..." Vương Thúy Hoa mắng chửi ầm lên, nhưng vì bị Phương Á Phân giữ lấy đánh cho nên không chửi được hết câu.
Bạch Lộ nhìn cảnh này, sợ ngây người.
Tiền Quyên vẫy tay với Bạch Lộ, đến khi cô vào sân, đứng bên cạnh Tiền Quyên, cô ấy mới nói:
"Đây là chị dâu cả, tên là Trần Hà Hoa, là người của thôn Trần Sơn bên cạnh. Đứng cạnh chị ấy là Tứ Mao, con của anh cả. Buổi trưa chị dâu về, chị nói với chị ấy về chuyện của em. Sau đó chị dâu đang định đi làm thì thím Thúy Hoa lại tới chửi nhà mình, cho nên như thế."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro