Chương 30 - Nghĩ Cách Nói Với Bên Ngoài
Không Chiếm Chỗ...
Lâm Quả Đống
2024-08-07 17:19:28
Vương Đại Kiều là đàn ông, ông không lắm lời dở hơi, chỉ cắm đầu ăn.
Trần Hà Hoa càng thêm thích Bạch Lộ, Bạch Lộ đối xử tốt với con chị ta, chị ta đương nhiên là rất mừng.
Trần Hà Hoa cười nói:
"Mẹ ơi, gạo hạt nào hạt nấy đều căng tròn, hơn nữa trong cơm lại không có vỏ trấu, chắc là không phải gạo chúng ta được chia đúng không?"
Sau khi thu hoạch vụ mùa, họ phải nộp gạo lại, sau đó mỗi gia đình được chia một ít, thóc đều tự mình xát vỏ, cho nên có khá nhiều vỏ trấu, nhưng không ai để ý.
Dù sao ba năm nay khó khăn, cám cũng phải coi là đồ ăn.
Bố mẹ chồng cưng chiều em chồng, chị ta không nói gì, em chồng được ăn cơm, họ phải ăn cháo, chị ta cũng không nói gì.
Nhưng tiền đề là em chồng không được đụng chạm đến lợi ích của chị ta.
Ví dụ như bát cơm tẻ này, nếu như mẹ chồng cầm lương thực đi đổi, thì phải tốn bao nhiêu lương thực mới đổi được một bát cơm ngon như thế này?
Một lần hai lần chị ta còn khoan dung được, nhưng thời gian dài, chị ta sẽ không bằng lòng.
Dù sao bỏ ra nhiều lương thực, thì chứng tỏ họ sẽ phải ăn ít đi. Bây giờ là thời kỳ rất nhiều người ăn không đủ no.
Bình thường Trần Hà Hoa hay về nhà ngoại để bòn tiền, đủ thấy chị ta là một người rất có đầu óc.
Phương Á Phân làm sao không biết suy nghĩ của con dâu cả, bà cũng rất hài lòng khi thấy chị ta khôn khéo, dù sao cũng là tốt cho nhà họ, nhưng hôm nay bà có chút mất hứng.
Phương Á Phân mất hứng, đứng dậy, đi vào phòng mình, lấy ra mấy chiếc túi:
"Đây là đồ Bạch Lộ mang tới lúc quay về, cơm mà con bé ăn hôm nay cũng là gạo mà nó mang tới. Tuy các con làm anh chị phải nuôi em là chuyện đương nhiên, nhưng cũng phải cho các con biết rõ, Bạch Lộ là tự nuôi mình. Cho dù ăn hết mấy thứ này, điểm công mà cha mẹ kiếm được cũng đủ để nuôi nó, đừng cho rằng nó chiếm mất chỗ tốt của các con."
Phương Á Phân lấy ra nào là sữa bột, gạo, tê, táo, kẹo sữa, bột mì...
"Sáng mai mẹ sẽ nấu cháo cho Bạch Lộ."
Trần Hà Hoa vội vàng cười nói:
"Em gái thực sự rất hiếu thảo."
Sau đó chị ta không nhắc đến đề tài mình vừa đề cập đến nữa.
Bạch Lộ mỉm cười:
"Chị dâu cả quá khen."
Cô lại quay sang Phương Á Phân:
"Mẹ ơi, ngày mai mẹ nấu nhiều cháo một chút, để mọi người cùng nhau ăn. Nếu nấu cùng khoai lang, thì phải đun hơn một tiếng đồng hồ, chờ nhừ ra ăn là ngon nhất."
Trần Hà Hoa càng thêm thích Bạch Lộ, Bạch Lộ đối xử tốt với con chị ta, chị ta đương nhiên là rất mừng.
Trần Hà Hoa cười nói:
"Mẹ ơi, gạo hạt nào hạt nấy đều căng tròn, hơn nữa trong cơm lại không có vỏ trấu, chắc là không phải gạo chúng ta được chia đúng không?"
Sau khi thu hoạch vụ mùa, họ phải nộp gạo lại, sau đó mỗi gia đình được chia một ít, thóc đều tự mình xát vỏ, cho nên có khá nhiều vỏ trấu, nhưng không ai để ý.
Dù sao ba năm nay khó khăn, cám cũng phải coi là đồ ăn.
Bố mẹ chồng cưng chiều em chồng, chị ta không nói gì, em chồng được ăn cơm, họ phải ăn cháo, chị ta cũng không nói gì.
Nhưng tiền đề là em chồng không được đụng chạm đến lợi ích của chị ta.
Ví dụ như bát cơm tẻ này, nếu như mẹ chồng cầm lương thực đi đổi, thì phải tốn bao nhiêu lương thực mới đổi được một bát cơm ngon như thế này?
Một lần hai lần chị ta còn khoan dung được, nhưng thời gian dài, chị ta sẽ không bằng lòng.
Dù sao bỏ ra nhiều lương thực, thì chứng tỏ họ sẽ phải ăn ít đi. Bây giờ là thời kỳ rất nhiều người ăn không đủ no.
Bình thường Trần Hà Hoa hay về nhà ngoại để bòn tiền, đủ thấy chị ta là một người rất có đầu óc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Á Phân làm sao không biết suy nghĩ của con dâu cả, bà cũng rất hài lòng khi thấy chị ta khôn khéo, dù sao cũng là tốt cho nhà họ, nhưng hôm nay bà có chút mất hứng.
Phương Á Phân mất hứng, đứng dậy, đi vào phòng mình, lấy ra mấy chiếc túi:
"Đây là đồ Bạch Lộ mang tới lúc quay về, cơm mà con bé ăn hôm nay cũng là gạo mà nó mang tới. Tuy các con làm anh chị phải nuôi em là chuyện đương nhiên, nhưng cũng phải cho các con biết rõ, Bạch Lộ là tự nuôi mình. Cho dù ăn hết mấy thứ này, điểm công mà cha mẹ kiếm được cũng đủ để nuôi nó, đừng cho rằng nó chiếm mất chỗ tốt của các con."
Phương Á Phân lấy ra nào là sữa bột, gạo, tê, táo, kẹo sữa, bột mì...
"Sáng mai mẹ sẽ nấu cháo cho Bạch Lộ."
Trần Hà Hoa vội vàng cười nói:
"Em gái thực sự rất hiếu thảo."
Sau đó chị ta không nhắc đến đề tài mình vừa đề cập đến nữa.
Bạch Lộ mỉm cười:
"Chị dâu cả quá khen."
Cô lại quay sang Phương Á Phân:
"Mẹ ơi, ngày mai mẹ nấu nhiều cháo một chút, để mọi người cùng nhau ăn. Nếu nấu cùng khoai lang, thì phải đun hơn một tiếng đồng hồ, chờ nhừ ra ăn là ngon nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro