Chương 30 - Nghĩ Cách Nói Với Bên Ngoài
Trong Lòng Đều...
Lâm Quả Đống
2024-08-07 17:19:28
Lý Tiểu Tú nhanh chóng nói: "Đúng vậy, đây là con gái của cô út nhà cháu, em họ cháu, từ nhỏ đã chạy theo sau cháu mà lớn lên, nên quan hệ hai chị em rất thân thiết, hôm nay con bé tới thăm cháu.”
Nói rồi chị ta xách đồ đi vào trong một căn phòng.
Hai phút sau, Lý Tiểu Tú đi ra, trên tay cầm theo hai phích nước, một cái bị lỗi, một cái loại tốt, cái phích loại tốt được chị ta mua bằng phiếu công nghiệp.
Người phụ nữ trung niên kia vẫn chưa rời đi, quầy hàng đang không có khách, lại thấy Lý Tiểu Tú cầm hai cái phích nước đi ra, bà ta bèn hỏi:
"Đây là em họ cháu mua à? Ái chà, loại bị lỗi như này thím cũng muốn mua đây."
Ở hợp tác xã cung tiêu luôn có hàng lỗi, nhưng những loại hàng chỉ bị lỗi chút hoa văn hoặc chỉ bị xước vài vết nhỏ thì vẫn là loại hàng rất tốt, nên bọn họ đều thích mua, có thể mua về để dùng hoặc mua đi làm quà biếu tặng.
Lúc nhìn thấy Lý Tiểu Tú cầm phích nước bị lỗi ra, người phụ nữ trung niên còn gì không hiểu nữa, chắc chắn đống đồ vừa rồi là đưa cho chủ nhiệm.
Bạch Lộ đáp: "Đúng vậy, chị tôi chuẩn bị kết hôn, đây là chuẩn bị hồi môn cho chị ấy, chuyện tốt nhân đôi mà."
Phụ nữ trung niên nghe thế thì mắt sáng lên: "Cô gái này, cô bao nhiêu tuổi? Có đối tượng chưa?"
Con gái lấy chồng có hai phích nước làm của hồi môn, chứng tỏ gia đình này rất rộng rãi.
Lập tức, người phụ nữ trung nhìn Bạch Lộ như đang nhìn một cái bánh bao nhân thịt thơm phức vậy.
Lý Tiểu Tú vội chặn lại: "Thím, thím cứ hỏi đùa em gái cháu, cô bé này mới bao lớn, dáng dấp xinh xắn như này, cô út cháu chắc chắn còn muốn giữ con bé ở nhà vài năm."
Nói xong, chị ta mở biên lai đàng hoàng, nhận tiền của Bạch Lộ, rồi đưa phích nước cho cô.
Phích nước những năm này đều được làm bằng sắt, nên khá nặng.
Bạch Lộ đặt phích nước vào trong sọt rồi nói:
"Chị họ, chị tiễn em một đoạn nhé, mẹ em còn có chuyện nhờ em nói với chị."
Lý Tiểu Tú cười đáp: "Cái con bé này thật là, đi có một đoạn mà còn đòi chị tiễn nữa."
Nói rồi chị ta kéo Bạch Lộ rời đi.
Hai người ra đến bên ngoài, Lý Tiểu Tú nói thẳng: "Em họ, sau này em có thiếu đồ gì thì cứ tới tìm chị nhé, nếu chị giúp được em, chị sẽ giúp ngay."
Dù sao trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Bạch Lộ cảm ơn: "Cảm ơn chị họ, thực ra em còn muốn nhờ chị tìm hộ một món đồ nữa."
"Đồ gì thế?"
Nói rồi chị ta xách đồ đi vào trong một căn phòng.
Hai phút sau, Lý Tiểu Tú đi ra, trên tay cầm theo hai phích nước, một cái bị lỗi, một cái loại tốt, cái phích loại tốt được chị ta mua bằng phiếu công nghiệp.
Người phụ nữ trung niên kia vẫn chưa rời đi, quầy hàng đang không có khách, lại thấy Lý Tiểu Tú cầm hai cái phích nước đi ra, bà ta bèn hỏi:
"Đây là em họ cháu mua à? Ái chà, loại bị lỗi như này thím cũng muốn mua đây."
Ở hợp tác xã cung tiêu luôn có hàng lỗi, nhưng những loại hàng chỉ bị lỗi chút hoa văn hoặc chỉ bị xước vài vết nhỏ thì vẫn là loại hàng rất tốt, nên bọn họ đều thích mua, có thể mua về để dùng hoặc mua đi làm quà biếu tặng.
Lúc nhìn thấy Lý Tiểu Tú cầm phích nước bị lỗi ra, người phụ nữ trung niên còn gì không hiểu nữa, chắc chắn đống đồ vừa rồi là đưa cho chủ nhiệm.
Bạch Lộ đáp: "Đúng vậy, chị tôi chuẩn bị kết hôn, đây là chuẩn bị hồi môn cho chị ấy, chuyện tốt nhân đôi mà."
Phụ nữ trung niên nghe thế thì mắt sáng lên: "Cô gái này, cô bao nhiêu tuổi? Có đối tượng chưa?"
Con gái lấy chồng có hai phích nước làm của hồi môn, chứng tỏ gia đình này rất rộng rãi.
Lập tức, người phụ nữ trung nhìn Bạch Lộ như đang nhìn một cái bánh bao nhân thịt thơm phức vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tiểu Tú vội chặn lại: "Thím, thím cứ hỏi đùa em gái cháu, cô bé này mới bao lớn, dáng dấp xinh xắn như này, cô út cháu chắc chắn còn muốn giữ con bé ở nhà vài năm."
Nói xong, chị ta mở biên lai đàng hoàng, nhận tiền của Bạch Lộ, rồi đưa phích nước cho cô.
Phích nước những năm này đều được làm bằng sắt, nên khá nặng.
Bạch Lộ đặt phích nước vào trong sọt rồi nói:
"Chị họ, chị tiễn em một đoạn nhé, mẹ em còn có chuyện nhờ em nói với chị."
Lý Tiểu Tú cười đáp: "Cái con bé này thật là, đi có một đoạn mà còn đòi chị tiễn nữa."
Nói rồi chị ta kéo Bạch Lộ rời đi.
Hai người ra đến bên ngoài, Lý Tiểu Tú nói thẳng: "Em họ, sau này em có thiếu đồ gì thì cứ tới tìm chị nhé, nếu chị giúp được em, chị sẽ giúp ngay."
Dù sao trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Bạch Lộ cảm ơn: "Cảm ơn chị họ, thực ra em còn muốn nhờ chị tìm hộ một món đồ nữa."
"Đồ gì thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro