Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 28
2024-10-08 06:21:19
----
Gió đầu hạ rất mát mẻ mà thổi trên người Tạ Duyên Chiêu cũng nhân tiện xoa dịu cơn giận trong lòng anh... Còn xoa dịu cả một tia sợ hãi?
Tạ Duyên Chiêu khẽ nhíu mày mà khống chế sự bình tĩnh của mình. Chỉ cần nghĩ đến việc mấy ngày nay Nguyễn Minh Phù thường xuyên xuất hiện trong đầu đã khiến trái tim vừa bình phục của anh lại mơ hồ đập lên.
Tạ Duyên Chiêu hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè xuống dục vọng sắp bị phá vỡ.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, anh không quay đầu lại.
Hứa Chư lại đi tới: "Anh Hầu nói là giả chỉ vì muốn ở trước mặt anh em khoác lác thôi. Phỏng chừng thanh niên tri thức Nguyễn cũng không biết có người như hắn."
Tạ Duyên Chiêu xoay người nhìn bọn họ.
Anh Hầu khẩn trương cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi. Dù tôi có muốn cũng chẳng có gan làm. Đều tại cái miệng rách của tôi. Đại hiệp, tha cho chúng tôi đi."
"Đúng vậy đúng vậy."
"Chúng tôi sai rồi…"
Vẻ mặt anh Hầu đau khổ:
"Tôi cũng chỉ nói một chút mà thôi. Chẳng qua là tên họ Tạ ở nhà Cương Tử kia đã sớm cùng người phụ nữ này phát sinh quan hệ, các ngươi muốn tìm gian phu thì đi tìm anh ta đi. Không tin các người hỏi bọn họ, bọn họ cũng biết?"
Bọn đàn em: "..." Muốn chết cũng đừng lôi kéo bọn họ đi chung.
Bản thân gian phu - Tạ Duyên Chiêu: "..."
Hứa Chư cũng trừng to mắt nhìn về phía anh.
Tạ Duyên Chiêu cũng không biết nghĩ tới cái gì, bên tai một mảnh đỏ nhạt: "Không có chuyện đó!"
Bộ dạng này của anh hơi giống thẹn quá hóa giận.
"Các người đều nghe nói đúng không?"
Bọn đàn em nhanh chóng gật đầu.
"Đúng, truyền đi rất dữ dội."
"Chắc không phải…"
"Tôi không biết, thật sự không biết."
Chân mày Tạ Duyên Chiêu càng nhíu chặt hơn: "Các người nghe được chuyện này từ đâu? Nói đi!"
Những người này sợ tới run lên nên làm sao còn dám giấu diếm, họ đem mọi chuyện nói ra hết.
Hứa Chư cũng ý thức được sự việc không đúng lắm mà nhìn về phía Tạ Duyên Chiêu.
Địa đầu xà giúp cô xin nghỉ.
Nguyễn Minh Phù vốn không muốn nhận sự giúp đỡ này nhưng nghĩ đến đám cỏ nhìn không thấy giới hạn, mặt trời càng lúc càng nắng gắt cùng với thảm trạng nhổ cỏ một ngày trước đó của mình mà điểm công thì ít...
Huhuhu, không xứng đáng, cô phải làm một người không có cốt khí.
Nguyễn Minh Phù ở tụ điểm thanh niên tri thức ngây ngốc đến nhàm chán nên sáng sớm đã tới thị trấn.
Cô xách đồ về tụ điểm thanh niên tri thức.
Thôn dân gặp phải đều dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá cô, ánh mắt này khiến cho người ta không thoải mái.
Khi Nguyễn Minh Phù đi vào tụ điểm thanh niên tri thức, ánh mắt bọn họ nhìn cô cũng là lạ còn Chu Hồng lại muốn nói rồi thôi, bộ dáng như thể không biết nên nói thế nào cho phải.
Trong mắt Từ Phán Đệ lại càng mang theo vui sướng khi người khác gặp họa, khi Nguyễn Minh Phù nhìn qua còn cười cười với cô.
Không đúng!
Không đúng lắm.
Gió đầu hạ rất mát mẻ mà thổi trên người Tạ Duyên Chiêu cũng nhân tiện xoa dịu cơn giận trong lòng anh... Còn xoa dịu cả một tia sợ hãi?
Tạ Duyên Chiêu khẽ nhíu mày mà khống chế sự bình tĩnh của mình. Chỉ cần nghĩ đến việc mấy ngày nay Nguyễn Minh Phù thường xuyên xuất hiện trong đầu đã khiến trái tim vừa bình phục của anh lại mơ hồ đập lên.
Tạ Duyên Chiêu hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè xuống dục vọng sắp bị phá vỡ.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, anh không quay đầu lại.
Hứa Chư lại đi tới: "Anh Hầu nói là giả chỉ vì muốn ở trước mặt anh em khoác lác thôi. Phỏng chừng thanh niên tri thức Nguyễn cũng không biết có người như hắn."
Tạ Duyên Chiêu xoay người nhìn bọn họ.
Anh Hầu khẩn trương cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi. Dù tôi có muốn cũng chẳng có gan làm. Đều tại cái miệng rách của tôi. Đại hiệp, tha cho chúng tôi đi."
"Đúng vậy đúng vậy."
"Chúng tôi sai rồi…"
Vẻ mặt anh Hầu đau khổ:
"Tôi cũng chỉ nói một chút mà thôi. Chẳng qua là tên họ Tạ ở nhà Cương Tử kia đã sớm cùng người phụ nữ này phát sinh quan hệ, các ngươi muốn tìm gian phu thì đi tìm anh ta đi. Không tin các người hỏi bọn họ, bọn họ cũng biết?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn đàn em: "..." Muốn chết cũng đừng lôi kéo bọn họ đi chung.
Bản thân gian phu - Tạ Duyên Chiêu: "..."
Hứa Chư cũng trừng to mắt nhìn về phía anh.
Tạ Duyên Chiêu cũng không biết nghĩ tới cái gì, bên tai một mảnh đỏ nhạt: "Không có chuyện đó!"
Bộ dạng này của anh hơi giống thẹn quá hóa giận.
"Các người đều nghe nói đúng không?"
Bọn đàn em nhanh chóng gật đầu.
"Đúng, truyền đi rất dữ dội."
"Chắc không phải…"
"Tôi không biết, thật sự không biết."
Chân mày Tạ Duyên Chiêu càng nhíu chặt hơn: "Các người nghe được chuyện này từ đâu? Nói đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người này sợ tới run lên nên làm sao còn dám giấu diếm, họ đem mọi chuyện nói ra hết.
Hứa Chư cũng ý thức được sự việc không đúng lắm mà nhìn về phía Tạ Duyên Chiêu.
Địa đầu xà giúp cô xin nghỉ.
Nguyễn Minh Phù vốn không muốn nhận sự giúp đỡ này nhưng nghĩ đến đám cỏ nhìn không thấy giới hạn, mặt trời càng lúc càng nắng gắt cùng với thảm trạng nhổ cỏ một ngày trước đó của mình mà điểm công thì ít...
Huhuhu, không xứng đáng, cô phải làm một người không có cốt khí.
Nguyễn Minh Phù ở tụ điểm thanh niên tri thức ngây ngốc đến nhàm chán nên sáng sớm đã tới thị trấn.
Cô xách đồ về tụ điểm thanh niên tri thức.
Thôn dân gặp phải đều dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá cô, ánh mắt này khiến cho người ta không thoải mái.
Khi Nguyễn Minh Phù đi vào tụ điểm thanh niên tri thức, ánh mắt bọn họ nhìn cô cũng là lạ còn Chu Hồng lại muốn nói rồi thôi, bộ dáng như thể không biết nên nói thế nào cho phải.
Trong mắt Từ Phán Đệ lại càng mang theo vui sướng khi người khác gặp họa, khi Nguyễn Minh Phù nhìn qua còn cười cười với cô.
Không đúng!
Không đúng lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro