Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 29
2024-10-08 06:21:19
----
Nguyễn Minh Phù không hỏi gì mà cầm đồ đi vào nhà.
Từ Phán Đệ bĩu môi, thanh âm cố ý kéo cao: "Có vài người cũng chỉ có mấy ngày nay là sống vui vẻ, phải biết quý trọng đi. Nói cho cùng thì tiện nhân vẫn chính là hạ tiện!"
"Phán Đệ, cô nói ít vài câu đi."
Những thanh niên tri thức có quan hệ tốt với cô ta vừa vội vàng giữ chặt người này lại vừa nhìn về phía phòng Nguyễn Minh Phù.
Từ Phán Đệ cũng không phải là người thấy tốt liền thôi.
Cô ta và Nguyễn Minh Phù có mâu thuẫn lớn.
Ngay khi nhìn thấy Nguyễn Minh Phù thì cô ta đã ghen tị đỏ mắt.
Đều là con gái, dựa vào cái gì Nguyễn Minh Phù có thể vui vẻ như vậy, không chỉ không thiếu tiền mà còn có nhiều người nịnh nọt. Nhưng cô ta thì sao, mỗi ngày đi sớm về trễ, một phân tiền hận không thể bẻ thành hai hoa, vì có thể lấp đầy bụng mà đem mình trở thành trâu cày.
Nguyễn Minh Phù được người nhà thương yêu chiều chuộng mà nuôi dưỡng thành một tiểu thư xinh đẹp. Mà cô ta thì sao, từ nhỏ đã không được coi trọng nhất trong nhà, sau khi xuống nông thôn còn phải đem khẩu phần ăn của mình chia ra một nửa rồi gửi về cho cha mẹ.
Từ Phán Đệ đối với Nguyễn Minh Phù có một trăm cái không vừa mắt.
"Tôi càng muốn nói đấy."
Từ Phán Đệ thật vất vả mới chờ được Nguyễn Minh Phù xui xẻo, sao có thể dễ dàng buông tha như vậy, trên mặt cô ta mang theo khoái ý mà nói: "Chuyện thấp hèn cũng đã làm rồi còn không cho người ta nói cái gì!"
Hồ Lệ Hồng ở một bên không có mở miệng.
Đến một nữ thanh niên tri thức khác nói: "Quả thật, nếu tôi là cô ta thì đã sớm treo cổ chết rồi. Các người không biết hôm nay tôi ra ngoài những người đó nói gì với tôi đâu."
"Tôi cũng vậy, mắc cỡ chết."
"Còn không phải ư…"
Từ Phán Đệ: "Các người nói xem sao cô ta có thể không biết xấu hổ tới như vậy, gặp phải đàn ông là quên hết trời đất, ngay cả thanh danh của chúng ta cũng theo cô ta mà bị vấy bẩn."
"Còn không phải sao, sau này tôi không thể ra ngoài nữa rồi."
"Ảnh hưởng xấu quá rồi, không thể vì một mình cô ấy mà liên lụy đến toàn bộ thanh niên…"
Lời còn chưa dứt đã bị một đĩa nước từ trên trời giáng xuống cắt đứt.
Vẫn là cách làm quen thuộc, mùi vị quen thuộc.
Từ Phán Đệ cả tóc lẫn quần áo toàn bộ đều bị ướt, nước trên người chảy xuống rồi tụ thành một vũng nhỏ ở lòng bàn chân cô ta.
Hồ Lệ Hồng thầm thấy may mắn, may mắn thay cô ta vẫn luôn im miệng bằng không người gặp nạn chắc chắn có thêm cô ta.
Từ Phán Đệ tức giận đến cả người ngã xuống: "Nguyễn Minh Phù, tao muốn mày phải chết!"
Cô cầm trong tay chậu rửa mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giương cao cằm mà nói: "Tôi có chết hay không thì không biết nhưng hôm nay cô chết là cái chắc!"
Đám thanh niên tri thức đi theo Từ Phán Đệ đều gặp nạn, ánh mắt họ nhìn Nguyễn Minh Phù mang theo khó chịu.
"Thanh niên tri thức Nguyễn, cô quá đáng quá rồi!"
Nguyễn Minh Phù không hỏi gì mà cầm đồ đi vào nhà.
Từ Phán Đệ bĩu môi, thanh âm cố ý kéo cao: "Có vài người cũng chỉ có mấy ngày nay là sống vui vẻ, phải biết quý trọng đi. Nói cho cùng thì tiện nhân vẫn chính là hạ tiện!"
"Phán Đệ, cô nói ít vài câu đi."
Những thanh niên tri thức có quan hệ tốt với cô ta vừa vội vàng giữ chặt người này lại vừa nhìn về phía phòng Nguyễn Minh Phù.
Từ Phán Đệ cũng không phải là người thấy tốt liền thôi.
Cô ta và Nguyễn Minh Phù có mâu thuẫn lớn.
Ngay khi nhìn thấy Nguyễn Minh Phù thì cô ta đã ghen tị đỏ mắt.
Đều là con gái, dựa vào cái gì Nguyễn Minh Phù có thể vui vẻ như vậy, không chỉ không thiếu tiền mà còn có nhiều người nịnh nọt. Nhưng cô ta thì sao, mỗi ngày đi sớm về trễ, một phân tiền hận không thể bẻ thành hai hoa, vì có thể lấp đầy bụng mà đem mình trở thành trâu cày.
Nguyễn Minh Phù được người nhà thương yêu chiều chuộng mà nuôi dưỡng thành một tiểu thư xinh đẹp. Mà cô ta thì sao, từ nhỏ đã không được coi trọng nhất trong nhà, sau khi xuống nông thôn còn phải đem khẩu phần ăn của mình chia ra một nửa rồi gửi về cho cha mẹ.
Từ Phán Đệ đối với Nguyễn Minh Phù có một trăm cái không vừa mắt.
"Tôi càng muốn nói đấy."
Từ Phán Đệ thật vất vả mới chờ được Nguyễn Minh Phù xui xẻo, sao có thể dễ dàng buông tha như vậy, trên mặt cô ta mang theo khoái ý mà nói: "Chuyện thấp hèn cũng đã làm rồi còn không cho người ta nói cái gì!"
Hồ Lệ Hồng ở một bên không có mở miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến một nữ thanh niên tri thức khác nói: "Quả thật, nếu tôi là cô ta thì đã sớm treo cổ chết rồi. Các người không biết hôm nay tôi ra ngoài những người đó nói gì với tôi đâu."
"Tôi cũng vậy, mắc cỡ chết."
"Còn không phải ư…"
Từ Phán Đệ: "Các người nói xem sao cô ta có thể không biết xấu hổ tới như vậy, gặp phải đàn ông là quên hết trời đất, ngay cả thanh danh của chúng ta cũng theo cô ta mà bị vấy bẩn."
"Còn không phải sao, sau này tôi không thể ra ngoài nữa rồi."
"Ảnh hưởng xấu quá rồi, không thể vì một mình cô ấy mà liên lụy đến toàn bộ thanh niên…"
Lời còn chưa dứt đã bị một đĩa nước từ trên trời giáng xuống cắt đứt.
Vẫn là cách làm quen thuộc, mùi vị quen thuộc.
Từ Phán Đệ cả tóc lẫn quần áo toàn bộ đều bị ướt, nước trên người chảy xuống rồi tụ thành một vũng nhỏ ở lòng bàn chân cô ta.
Hồ Lệ Hồng thầm thấy may mắn, may mắn thay cô ta vẫn luôn im miệng bằng không người gặp nạn chắc chắn có thêm cô ta.
Từ Phán Đệ tức giận đến cả người ngã xuống: "Nguyễn Minh Phù, tao muốn mày phải chết!"
Cô cầm trong tay chậu rửa mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giương cao cằm mà nói: "Tôi có chết hay không thì không biết nhưng hôm nay cô chết là cái chắc!"
Đám thanh niên tri thức đi theo Từ Phán Đệ đều gặp nạn, ánh mắt họ nhìn Nguyễn Minh Phù mang theo khó chịu.
"Thanh niên tri thức Nguyễn, cô quá đáng quá rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro