Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Anh Thật Lợi Hạ...

Lam Bạch Cách Tử

2024-09-21 23:02:14

Chờ đến khi hai người rời đi, ông lão mang phong độ của người tri thức kia mới mở miệng nói: "Đồng chí nhỏ này không tồi."

Ông Lộ có ấn tượng rất tốt với Tống Sở: "Tôi đã nói con bé khác với lời đồn đại mà, là một đồng chí nhỏ rất nhiệt tình, không biết tại sao lại bị nói thậm tệ như vậy."

Ông lão Cố gật đầu: "Nhìn qua quả thật khá tốt."

Ông vừa cười vừa nói: "Nhân cách không giống như lời đồn đại, nhưng quả thật có lòng can đảm rất lớn."

Ngoại trừ việc dám lên núi giết rắn, cô còn dám chủ động đến chuồng bò bảo ông Triệu nấu ăn, còn giúp anh hai của cô bái làm thầy. Lòng can đảm này không phải lớn bình thường, dù sao thì rất ít người dám tiếp xúc với phần tử xấu xa này.

Trên đường trở về, quả nhiên, Tống Sở và anh hai Tống gặp được không ít người, tất cả đều tới tụ tập ở nhà họ Phương bên kia.

Sau khi hai người về đến nhà một lúc thì Đường Phụng mới hùng dũng oai vệ trở về với khí thế bừng bừng.

Tống Sở rót cho bà một cốc nước: "Mẹ, vất vả cho mẹ rồi."

Nhìn dáng vẻ này, không cần hỏi cũng biết chắc chắn là mẹ cô mắng thắng rồi, danh hiệu vô địch chửi mắng của thôn cũng không phải là khoác lác.

Đường Phụng cầm cốc nước rồi uống cạn, quả thật bà mắng chửi đến khát khô cả cổ, cho nên vẫn là con gái hiểu mẹ nhất.

"Sao mẹ có thể để cho người ta bắt nạt con được." Hôm nay Đường Phụng không nhìn thấy Phương Nguyệt Lan, nếu không chắc chắn bà sẽ cho cô ta hai cái bạt tai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Con nhỏ đĩ thõa kia ngay cả cha mẹ anh chị đều chửi bới như vậy, nó chính là một đứa mưu mô gian xảo, sau này con đừng nghe nó lừa bịp rồi lại thân thiết với nó." Đường Phụng nói.

Điều kiện nhà họ Phương không được coi là khá giả, nhưng sau khi con gái gây rối, họ vẫn cho Phương Nguyệt Lan học trung học thì chứng tỏ bản thân họ không phải là một nhà đối xử tệ bạc với con cái nhà mình.

Nếu không sao có thể thỏa hiệp được, dù sao một đứa con gái như cô ta cũng không phải là cán bộ thôn.

Nhưng Phương Nguyệt Lan lại nói xấu sau lưng người nhà nhiều như vậy, có thể thấy cô ta chính là một con sói mắt trắng.

Tống Sở cũng nghĩ khá giống mẹ mình: "Mẹ, con khẳng định sẽ không qua lại với cô ta nữa, mẹ cứ yên tâm."

Chờ cơm nấu xong, trước tiên Tống Sở đi đưa cơm cho Cố Việt.

Khi tới chỗ của thanh niên tri thức, cô thấy có một đôi nam nữ đang nấu cơm.

Dưới mái hiên vốn đang có mấy người đứng nói chuyện, nhìn thấy Tống Sở đến thì họ sợ tới mức quay người trở về phòng ngay lập tức.

Hai người đang nấu cơm nhìn cô bước vào cũng căng thẳng không thôi.

Người con trai nở một nụ cười cứng nhắc: "Chào đồng chí Tống."

Hôm nay anh ta tận mắt nhìn thấy Tống Sở xách một con trăn to mất đầu trở về, bây giờ nhớ tới đều cảm thấy da đầu run lên, thẳng thắn xếp cô vào hàng ngũ những "con hổ cái" không thể trêu chọc.

Mặc dù dáng vẻ rất xinh đẹp nhưng đáng tiếc, họ không dám tiếp cận.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nữ thanh niên tri thức kia cũng thấy được bộ dạng xách trăn trở về của Tống Sở, cô ta cảm thấy đây chính là một nữ sát tinh. May mà lần trước cô ta không xúc phạm người này giống như thanh niên tri thức Khương đã làm.

"Chào đồng, đồng chí Tống." Cô ta ngẩng đầu nói nhỏ, đồng thời cũng nở một nụ cười miễn cưỡng.

Tống Sở nhìn hai người như vậy thì có hơi buồn cười: "Chào hai đồng chí, hai người yên tâm, chỉ cần không chủ động chọc tức tôi thì tôi cũng sẽ không làm gì với hai người."

"Tôi là người tốt." Cô lại bổ sung thêm một câu.

Hai người kia: "..." Cô gái này đúng là không biết xấu hổ.

Tống Sở không để ý tới họ nữa, thấy cửa phòng Cố Việt đã mở sẵn thì lập tức tiến vào.

Cô thấy anh vẫn giống như lúc trước ngồi ở đầu giường đọc một quyển sách, chỉ là lần này không phải sách giáo khoa trung học mà là một quyển sách vật lý về máy móc nhìn qua có hơi cũ, hẳn là nhặt được ở bãi rác.

Cố Việt đặt sách xuống, trên khuôn mặt tuấn tú để lộ chút ý cười, hiển nhiên là anh cũng nghe thấy lời nói của cô lúc ở ngoài: "Tới đây."

"Anh đang nghiên cứu khoa học kỹ thuật sao?" Tống Sở lấy bát đũa từ trong làn đặt lên trên bàn.

Cố Việt cười nói: "Ừ, tôi nghiên cứu khoa học, tôi thích toán học và vật lý nhất."

"Anh biết chế tạo máy móc không?" Ánh mắt của Tống Sở chăm chú nhìn quyển sách của anh rồi hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Số ký tự: 0