Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão
Sau Này Làm Sao...
Lam Bạch Cách Tử
2024-09-21 23:02:14
Đường Dân cẩn thận suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy khả thi.
“Nếu vậy, trước hết chúng ta mua ba cái máy đi.”
Tống Sở đề xuất: “Cậu à, thôn chúng ta không chuyên về sản nghiệp, nhưng chúng ta cũng có thể tự mở rộng, đến lúc đó trực tiếp xây dựng nhà máy luôn, không chỉ khiến dân cư trong thôn kiếm được thêm tiền để cải thiện đời sống, mà còn có thể giúp đại đội trưởng như cậu lập được công lao.”
“Xây nhà máy? Chẳng nhẽ cháu muốn xây cả nhà máy ép dầu sao?” Đường Dân cũng có chút hiểu biết: “Nếu chỉ dựa vào thôn chúng ta thì chưa thể xây dựng nhà máy ép dầu được, rất khó cạnh tranh với nhà máy ép dầu ở trong huyện, công xã cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Tống Sở cười nói: “Không mở nhà máy ép dầu thì mở nhà xưởng ép dầu, đây là chúng ta đang xây ván cầu với những nhà máy khác.”
Cô nói ý tưởng ban đầu của mình ra: “Thôn chúng ta có thể xây một khu nuôi dưỡng, nuôi heo, nuôi gà, nuôi vịt, nuôi cá, tạo thành một dây chuyền nuôi dưỡng, cặn dầu của nhà máy ép dầu bên kia có thể dùng để cho động vật bên này ăn, vừa giàu dinh dưỡng vừa khỏe mạnh lại vỗ béo tốt.”
“Cái này ngày trước cháu đã từng xem qua trong một cuốn sách khoa học nuôi dưỡng rồi, vẫn còn nhớ các phương pháp trong đó, nhất định sẽ rất hữu dụng.”
“Công xã của chúng ta trong số những công xã khác luôn đứng phía cuối, nếu có thể xây được một khu nuôi dưỡng, nhất định chủ nhiệm công xã sẽ rất vui. Chỉ cần triển khai hoạt động tốt thì có thể mang tính chất đoàn thể quốc doanh, chúng ta cũng có thể quang minh chính đại mà bán hàng.”
“Tới khi đó thôn chúng ta có thể chuyên về sản nghiệp rồi, cũng có thể từ ngành nuôi dưỡng mà phát triển thành những sản nghiệp khác, người trong thôn có thể trở thành công nhân, tất cả mọi người đều vui.”
“Bên công xã cũng có thể lập được công trạng, vượt xa những công xã khác, dĩ nhiên cũng không thể thiếu đi công trạng của đại đội trưởng như cậu được rồi, không chừng còn có thể từng bước vươn lên cao.” Cô vẽ ra một miếng bánh lớn cho ông.
Cậu của cô mới hơn bốn mươi tuổi, hùng tâm tráng khí vẫn có thể bị kích thích, hơn nữa ông không hề cổ hủ, lại có tầm nhìn xa trông rộng, cô tin rằng ông cũng muốn làm nên chuyện.
Đường Dân là người khá lý trí, nhưng cuối cùng vẫn bị Tống Sở thuyết phục, thân là đại đội trưởng, ông luôn muốn phải làm gì đó cho thôn này.
Nếu cháu gái nói có thể mở được khu nuôi trồng, hơn nữa có thể quy thành đoàn thể quốc hữu, vậy thì triển vọng nhất định sẽ không tồi, chỉ là không dễ gì để triển khai hoạt động.
Ông tạm thời không có cách gì nên lập tức đưa ra quyết định ngay: “Trước hết cứ mở nhà xưởng ép dầu rồi tính tiếp.”
Tống Sở cũng chưa chuẩn bị sức lực để ăn thành người mập luôn, cô từ trước đến nay chỉ muốn ổn định mà tiến từng bước một: “Được, vậy câu với kế toán chốt thời gian vào chiều mai đi, cùng cháu tới phố huyện mua máy ép dầu về.”
“Được, cậu sẽ nói rõ với các cán bộ trong thôn về chuyện này.” Đường Dân gật đầu.
Sau đó, ông đột nhiên nảy ra một vấn đề: “Đúng rồi, cháu nói cây dầu chè sau núi là ở chỗ nào thế? Có sâu trong núi không? Nhỡ gặp phải thú dữ thì phải làm sao?”
Tống Sở đáp: “Cũng không sâu lắm đâu, đi chưa đầy một tiếng là tới rồi, có gặp thú dữ hay không thì cháu không chắc.”
Rồi cô chuyển chủ đề tiếp tục nói: “Chúng ta có thể tổ chức cho những người lao động khỏe mạnh, cường tráng của thôn tiến vào trong núi, để cháu dẫn dắt đội ngũ đó đi hái quả dầu chè, như vậy cho dù có gặp phải thú dữ đi nữa thì cũng không có gì nguy hiểm, cháu sẽ giải quyết được.”
“Cháu đừng mới đánh được một con trăn to mà đã tự cao tự mãn như vậy, nếu gặp phải nguy hiểm, thì sẽ ảnh hưởng đến tính mạng đó.”
Cháu gái giống như một bé gái vậy, cho dù sức lực có mạnh mẽ tới đâu, thì cũng đâu có thể đối phó với thú dữ được!
Tống Sở thấy ông chưa tin tưởng mình, quét qua một vòng sân, liền nhìn thấy một khối đá lớn được đặt ở một góc cách đó không xa.
Cô đứng dậy nói: “Cậu, đừng nói chỉ là một con thú dữ, cho dù mấy con đi nữa cháu cũng đối phó được, để cháu chứng minh cho cậu xem.”
Sau đó cô đi tới trước tảng đá lớn, nắm chặt tay hung hăng đấm mấy nhát về phía tảng đá.
“Nếu vậy, trước hết chúng ta mua ba cái máy đi.”
Tống Sở đề xuất: “Cậu à, thôn chúng ta không chuyên về sản nghiệp, nhưng chúng ta cũng có thể tự mở rộng, đến lúc đó trực tiếp xây dựng nhà máy luôn, không chỉ khiến dân cư trong thôn kiếm được thêm tiền để cải thiện đời sống, mà còn có thể giúp đại đội trưởng như cậu lập được công lao.”
“Xây nhà máy? Chẳng nhẽ cháu muốn xây cả nhà máy ép dầu sao?” Đường Dân cũng có chút hiểu biết: “Nếu chỉ dựa vào thôn chúng ta thì chưa thể xây dựng nhà máy ép dầu được, rất khó cạnh tranh với nhà máy ép dầu ở trong huyện, công xã cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Tống Sở cười nói: “Không mở nhà máy ép dầu thì mở nhà xưởng ép dầu, đây là chúng ta đang xây ván cầu với những nhà máy khác.”
Cô nói ý tưởng ban đầu của mình ra: “Thôn chúng ta có thể xây một khu nuôi dưỡng, nuôi heo, nuôi gà, nuôi vịt, nuôi cá, tạo thành một dây chuyền nuôi dưỡng, cặn dầu của nhà máy ép dầu bên kia có thể dùng để cho động vật bên này ăn, vừa giàu dinh dưỡng vừa khỏe mạnh lại vỗ béo tốt.”
“Cái này ngày trước cháu đã từng xem qua trong một cuốn sách khoa học nuôi dưỡng rồi, vẫn còn nhớ các phương pháp trong đó, nhất định sẽ rất hữu dụng.”
“Công xã của chúng ta trong số những công xã khác luôn đứng phía cuối, nếu có thể xây được một khu nuôi dưỡng, nhất định chủ nhiệm công xã sẽ rất vui. Chỉ cần triển khai hoạt động tốt thì có thể mang tính chất đoàn thể quốc doanh, chúng ta cũng có thể quang minh chính đại mà bán hàng.”
“Tới khi đó thôn chúng ta có thể chuyên về sản nghiệp rồi, cũng có thể từ ngành nuôi dưỡng mà phát triển thành những sản nghiệp khác, người trong thôn có thể trở thành công nhân, tất cả mọi người đều vui.”
“Bên công xã cũng có thể lập được công trạng, vượt xa những công xã khác, dĩ nhiên cũng không thể thiếu đi công trạng của đại đội trưởng như cậu được rồi, không chừng còn có thể từng bước vươn lên cao.” Cô vẽ ra một miếng bánh lớn cho ông.
Cậu của cô mới hơn bốn mươi tuổi, hùng tâm tráng khí vẫn có thể bị kích thích, hơn nữa ông không hề cổ hủ, lại có tầm nhìn xa trông rộng, cô tin rằng ông cũng muốn làm nên chuyện.
Đường Dân là người khá lý trí, nhưng cuối cùng vẫn bị Tống Sở thuyết phục, thân là đại đội trưởng, ông luôn muốn phải làm gì đó cho thôn này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu cháu gái nói có thể mở được khu nuôi trồng, hơn nữa có thể quy thành đoàn thể quốc hữu, vậy thì triển vọng nhất định sẽ không tồi, chỉ là không dễ gì để triển khai hoạt động.
Ông tạm thời không có cách gì nên lập tức đưa ra quyết định ngay: “Trước hết cứ mở nhà xưởng ép dầu rồi tính tiếp.”
Tống Sở cũng chưa chuẩn bị sức lực để ăn thành người mập luôn, cô từ trước đến nay chỉ muốn ổn định mà tiến từng bước một: “Được, vậy câu với kế toán chốt thời gian vào chiều mai đi, cùng cháu tới phố huyện mua máy ép dầu về.”
“Được, cậu sẽ nói rõ với các cán bộ trong thôn về chuyện này.” Đường Dân gật đầu.
Sau đó, ông đột nhiên nảy ra một vấn đề: “Đúng rồi, cháu nói cây dầu chè sau núi là ở chỗ nào thế? Có sâu trong núi không? Nhỡ gặp phải thú dữ thì phải làm sao?”
Tống Sở đáp: “Cũng không sâu lắm đâu, đi chưa đầy một tiếng là tới rồi, có gặp thú dữ hay không thì cháu không chắc.”
Rồi cô chuyển chủ đề tiếp tục nói: “Chúng ta có thể tổ chức cho những người lao động khỏe mạnh, cường tráng của thôn tiến vào trong núi, để cháu dẫn dắt đội ngũ đó đi hái quả dầu chè, như vậy cho dù có gặp phải thú dữ đi nữa thì cũng không có gì nguy hiểm, cháu sẽ giải quyết được.”
“Cháu đừng mới đánh được một con trăn to mà đã tự cao tự mãn như vậy, nếu gặp phải nguy hiểm, thì sẽ ảnh hưởng đến tính mạng đó.”
Cháu gái giống như một bé gái vậy, cho dù sức lực có mạnh mẽ tới đâu, thì cũng đâu có thể đối phó với thú dữ được!
Tống Sở thấy ông chưa tin tưởng mình, quét qua một vòng sân, liền nhìn thấy một khối đá lớn được đặt ở một góc cách đó không xa.
Cô đứng dậy nói: “Cậu, đừng nói chỉ là một con thú dữ, cho dù mấy con đi nữa cháu cũng đối phó được, để cháu chứng minh cho cậu xem.”
Sau đó cô đi tới trước tảng đá lớn, nắm chặt tay hung hăng đấm mấy nhát về phía tảng đá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro