Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão
Sau Này Tốt Nhấ...
Lam Bạch Cách Tử
2024-09-21 23:02:14
Quả nhiên chỉ có mấy suy nghĩ kì quặc đồng chí Đường Phụng mới so được với Tống Sở thôi, nghĩ như vậy cũng trút được giận.
“Phải rồi, cậu ta làm bay mất con phượng hoàng kim của con, khiến cậu ta khóc đi.”
“Nhưng còn phải để cậu ta ăn trứng gà hấp, như vậy có phải hơi lãng phí rồi không?” Bà ấy lại cảm thấy tiếc nuối.
Tống Sở kéo lấy rồi lay lay cánh tay mẹ: “Mẹ, mẹ đừng tin bộ dáng non choẹt ưa nhìn của anh ta, con nghe nói, anh ta có rất nhiều tiền và phiếu, người nhà đến từ thủ đô đó.”
Cô lại nói thêm: “Nhất định không thể cho anh ta ăn miễn phí được, con sẽ khiến anh ta trả tiền trả phiếu, sau đó đem về đưa cho mẹ.”
Đường Phụng nghe xong cong mắt lên cười.
Bà tự hào mà khen ngợi: “Út bảo của mẹ đúng là thông minh, lát nữa mẹ sẽ hấp hai quả trứng cho con bồi bổ nữa nhé!”
Tống Sở chỉ tay nói: “Mẹ, đồ ăn khác cũng nhiều nên nấu luôn để chia cho anh ta đi, chúng ta làm người tốt cho tròn vai luôn.”
Đường Phụng như hiểu được ý: “Đúng là đứa nhỏ nham hiểm, mẹ hiểu rồi!”
Sau đó bà tới phòng bếp nấu cơm!
Đường Phụng có hai người con dâu, bình thường hay sai bảo họ làm việc.
Nhưng nấu cơm thì bà phải đích thân làm vì sợ hai người kia sẽ ăn vụng hoặc lén lấy trộm gì đó trong bếp.
Dĩ nhiên, như vậy thì bà cũng có thể dễ dàng lén dành sự quan tâm đặc biệt cho con gái.
Đường Phụng phải sinh tới bốn đứa con trai mới sinh được một cô con gái, sau khi sinh Tống Sở, cuộc sống của gia đình bắt đầu trở nên khá giả hơn, bà lại càng yêu quý con gái, coi cô là điều may, vô cùng thiên vị nuông chiều cô.
Đường Phụng đi vào trong bếp còn Tống Sở ở trong sân tìm chiếc ghế dài ngồi xuống.
Anh hai Tống vốn dĩ không muốn em gái cho người ngoài ăn trứng gà, nghe được mấy câu cuối của mẹ và em gái, ánh mắt anh ta đảo quanh.
Anh ta đi tới trước mặt Tống Sở ngồi xổm xuống, cười hì hì nói: “Em gái, thanh niên tri thức Cố kia thực sự có nhiều tiền với phiếu vậy sao?”
Tống Sở liếc mắt nhìn anh ta: “Chuyện này thì liên quan gì tới anh?”
“Anh không phải là đang vì mong muốn của em sao, nếu em có thể lấy được nhiều tiền và phiếu từ chỗ của Cố Việt kia, anh hai có thể đưa em tới thị trấn để xem phim và ăn đồ ngon rồi.” Mặt anh hai Tống cười tươi như hoa, dường như bánh bao thịt ở thị trấn đang vẫy tay với anh ta rồi.
Tống Sở thâm sâu nhìn anh ta: “Vậy em cảm ơn anh hai trước!”
Anh hai Tống từ trước đến giờ toàn dùng chiêu giật dây này để làm chuyện xấu, ví dụ như hiện tại cũng đang giật dây, bảo cô đi tìm Cố Việt để đòi tiền và phiếu.
Muốn để gia đình này sống tốt qua ngày, nhất định phải cải tạo anh hai Tống này cho tốt, nếu không anh ta sẽ gây cản trở, hay là cứ bắt đầu đánh anh ta một chút nhỉ?
Anh hai Tống đang ngồi xổm không hiểu sao cảm thấy sau lưng có chút lạnh, anh ta vui vẻ cười nói: “Cảm ơn cái gì, ai bảo anh là anh hai của em chi, anh đương nhiên đối xử tốt nhất với em rồi!”
“Ha ha!” Tống Sở đánh cho anh ta vài cái trước.
Nửa giờ sau, Đường Phụng không vui gọi to từ trong bếp: “Út bảo, cơm nấu xong rồi, con đem cho cái tên tiểu bạch kiểm kia đi.”
(1)Tiểu bạch kiểm: Chỉ những người đàn ông trẻ tuổi ưa nhìn.
Tống Sở đi vào trong bếp, thấy mẹ cô đang múc ra một chén cơm, bên trên có trứng gà hấp và khoai tây xào, rau xanh, ngửi mùi rất thơm, đây có thể coi như một bữa tối thịnh soạn trong thôn này rồi.
Vào mạt thế, sau khi cô đến viện nghiên cứu sinh vật của căn cứ, mặc dù chưa phải chịu đói bao giờ, nhưng vì đồ ăn có hạn nên chẳng mấy khi được ăn ngon.
Đồ ăn ở đây không những phong phú mà còn tinh khiết tự nhiên không chút ô nhiễm, cô phải nghĩ cách để cải thiện thức ăn mới được.
“Phần trứng gà của con, mẹ có để lại rồi, lát nữa quay lại ăn nhé!” Đường Phụng chỉ vào một cái nồi đang đóng nắp vung.
Tống Sở cười nói: “Mẹ vẫn là tốt nhất!”
Cô cầm nắp đậy lên cái bát, đặt vào một cái giỏ rồi xách ra ngoài cửa.
Lúc này đang là giờ tan làm, dọc đường đi Tống Sở gặp không ít người.
Nhưng phản ứng của mấy người này khi nhìn thấy cô thì chỉ có một, hoặc là giả vờ không nhìn thấy cô, hoặc là trốn đi chỗ khác thật xa.
Tống Sở có được trí nhớ nên cũng biết được tại sao mấy người này sợ mình như vậy, lợi ích của đầu gấu thôn lúc này được biểu lộ ra rất rõ, nếu không thì chắc chắn sẽ có mấy bà cô kéo Tống Sở vào hỏi đang đi đâu rồi vân vân.
“Phải rồi, cậu ta làm bay mất con phượng hoàng kim của con, khiến cậu ta khóc đi.”
“Nhưng còn phải để cậu ta ăn trứng gà hấp, như vậy có phải hơi lãng phí rồi không?” Bà ấy lại cảm thấy tiếc nuối.
Tống Sở kéo lấy rồi lay lay cánh tay mẹ: “Mẹ, mẹ đừng tin bộ dáng non choẹt ưa nhìn của anh ta, con nghe nói, anh ta có rất nhiều tiền và phiếu, người nhà đến từ thủ đô đó.”
Cô lại nói thêm: “Nhất định không thể cho anh ta ăn miễn phí được, con sẽ khiến anh ta trả tiền trả phiếu, sau đó đem về đưa cho mẹ.”
Đường Phụng nghe xong cong mắt lên cười.
Bà tự hào mà khen ngợi: “Út bảo của mẹ đúng là thông minh, lát nữa mẹ sẽ hấp hai quả trứng cho con bồi bổ nữa nhé!”
Tống Sở chỉ tay nói: “Mẹ, đồ ăn khác cũng nhiều nên nấu luôn để chia cho anh ta đi, chúng ta làm người tốt cho tròn vai luôn.”
Đường Phụng như hiểu được ý: “Đúng là đứa nhỏ nham hiểm, mẹ hiểu rồi!”
Sau đó bà tới phòng bếp nấu cơm!
Đường Phụng có hai người con dâu, bình thường hay sai bảo họ làm việc.
Nhưng nấu cơm thì bà phải đích thân làm vì sợ hai người kia sẽ ăn vụng hoặc lén lấy trộm gì đó trong bếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dĩ nhiên, như vậy thì bà cũng có thể dễ dàng lén dành sự quan tâm đặc biệt cho con gái.
Đường Phụng phải sinh tới bốn đứa con trai mới sinh được một cô con gái, sau khi sinh Tống Sở, cuộc sống của gia đình bắt đầu trở nên khá giả hơn, bà lại càng yêu quý con gái, coi cô là điều may, vô cùng thiên vị nuông chiều cô.
Đường Phụng đi vào trong bếp còn Tống Sở ở trong sân tìm chiếc ghế dài ngồi xuống.
Anh hai Tống vốn dĩ không muốn em gái cho người ngoài ăn trứng gà, nghe được mấy câu cuối của mẹ và em gái, ánh mắt anh ta đảo quanh.
Anh ta đi tới trước mặt Tống Sở ngồi xổm xuống, cười hì hì nói: “Em gái, thanh niên tri thức Cố kia thực sự có nhiều tiền với phiếu vậy sao?”
Tống Sở liếc mắt nhìn anh ta: “Chuyện này thì liên quan gì tới anh?”
“Anh không phải là đang vì mong muốn của em sao, nếu em có thể lấy được nhiều tiền và phiếu từ chỗ của Cố Việt kia, anh hai có thể đưa em tới thị trấn để xem phim và ăn đồ ngon rồi.” Mặt anh hai Tống cười tươi như hoa, dường như bánh bao thịt ở thị trấn đang vẫy tay với anh ta rồi.
Tống Sở thâm sâu nhìn anh ta: “Vậy em cảm ơn anh hai trước!”
Anh hai Tống từ trước đến giờ toàn dùng chiêu giật dây này để làm chuyện xấu, ví dụ như hiện tại cũng đang giật dây, bảo cô đi tìm Cố Việt để đòi tiền và phiếu.
Muốn để gia đình này sống tốt qua ngày, nhất định phải cải tạo anh hai Tống này cho tốt, nếu không anh ta sẽ gây cản trở, hay là cứ bắt đầu đánh anh ta một chút nhỉ?
Anh hai Tống đang ngồi xổm không hiểu sao cảm thấy sau lưng có chút lạnh, anh ta vui vẻ cười nói: “Cảm ơn cái gì, ai bảo anh là anh hai của em chi, anh đương nhiên đối xử tốt nhất với em rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha ha!” Tống Sở đánh cho anh ta vài cái trước.
Nửa giờ sau, Đường Phụng không vui gọi to từ trong bếp: “Út bảo, cơm nấu xong rồi, con đem cho cái tên tiểu bạch kiểm kia đi.”
(1)Tiểu bạch kiểm: Chỉ những người đàn ông trẻ tuổi ưa nhìn.
Tống Sở đi vào trong bếp, thấy mẹ cô đang múc ra một chén cơm, bên trên có trứng gà hấp và khoai tây xào, rau xanh, ngửi mùi rất thơm, đây có thể coi như một bữa tối thịnh soạn trong thôn này rồi.
Vào mạt thế, sau khi cô đến viện nghiên cứu sinh vật của căn cứ, mặc dù chưa phải chịu đói bao giờ, nhưng vì đồ ăn có hạn nên chẳng mấy khi được ăn ngon.
Đồ ăn ở đây không những phong phú mà còn tinh khiết tự nhiên không chút ô nhiễm, cô phải nghĩ cách để cải thiện thức ăn mới được.
“Phần trứng gà của con, mẹ có để lại rồi, lát nữa quay lại ăn nhé!” Đường Phụng chỉ vào một cái nồi đang đóng nắp vung.
Tống Sở cười nói: “Mẹ vẫn là tốt nhất!”
Cô cầm nắp đậy lên cái bát, đặt vào một cái giỏ rồi xách ra ngoài cửa.
Lúc này đang là giờ tan làm, dọc đường đi Tống Sở gặp không ít người.
Nhưng phản ứng của mấy người này khi nhìn thấy cô thì chỉ có một, hoặc là giả vờ không nhìn thấy cô, hoặc là trốn đi chỗ khác thật xa.
Tống Sở có được trí nhớ nên cũng biết được tại sao mấy người này sợ mình như vậy, lợi ích của đầu gấu thôn lúc này được biểu lộ ra rất rõ, nếu không thì chắc chắn sẽ có mấy bà cô kéo Tống Sở vào hỏi đang đi đâu rồi vân vân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro