Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão
Vậy Thì Chấp Nh...
Lam Bạch Cách Tử
2024-09-21 23:02:14
Tống Sở gật đầu: “Đúng vậy, lúc trước con còn coi cô ta là bạn, giờ nhìn thấu rồi mới phát hiện đã bị cô ta sai khiến không ít lần.”
“Hừ, cái con ả không biết xấu hổ này, dám đối xử với con như vậy, để bà đây tới nhà cô ta hỏi cho ra lẽ, bọn họ dạy con gái kiểu gì không biết.” Sắc mặt Đường Phụng trầm xuống, buông tay Tống Sở ra, phừng phừng lửa giận chạy nhanh ra ngoài cửa.
Tống Sở cũng không hề lo bà sẽ gặp chuyện, trong thôn này chẳng mấy ai có gan chọc giận mẹ cô.
Hơn nữa cũng không ngăn cản Đường Phụng, Phương Nguyệt Lan lúc nào cũng tính kế hại cô, chuyện này nhất định không thể tha thứ được.
Mẹ cô tới nhà họ mắng một cách hợp tình hợp lý như vậy, cũng sẽ chứng minh được những lời cô nói lúc trước chính là thật.
Cô không thích tự chuốc lấy rắc rối, nhưng cũng sẽ không lấy ơn để báo oán đâu.
Hôm nay Phương Nguyệt Lan tới đây tính kế để có được thịt rắn của cô, đồng thời thăm dò tin tức của Cố Việt, không chừng sẽ lại tiếp tục chơi trò giật dây bẩn thỉu với cô, dám làm ra loại chuyện bỉ ổi ghê tởm như thế, vậy thì nhận lấy cái giá phải trả đi.
Anh tư Tống cũng có tính hay bao che: “Em gái, không ngờ Phương Nguyệt Lan luôn âm mưu hại em như vậy, chúng ta cũng tới nhà họ Phương để làm ầm ĩ đi.”
Tống Sở cười đáp: “Nhiều người tới quá, người ta sẽ cho rằng chúng ta ỷ mạnh hiếp yếu, dù sao cũng thông cảm cho nhà họ Phương đi. Sức chiến của mình mẹ thôi là đủ rồi, chúng ta cũng không cần đến góp vui làm gì.”
Người họ Đường là chủ thôn này, Tống Sở chính là thế hệ kế tiếp, thuộc về gia tộc lớn, mà nhà cha của Phương Nguyệt Lan phải lánh nạn tới, tuy rằng cưới được cô gái là người họ Đường, nhưng gia cảnh vẫn rất yếu thế.
Là người lúc nào cũng phải rụt cổ lại trong thôn, vậy nên nguyên thân mới có thể thường xuyên tới uy hiếp nhà họ Phương như vậy.
Bây giờ mẹ cô xông tới mắng cho một trận, con gái bị người khác lợi dụng, hành động của cô ta lại như thể đang lấp liếm lỗi sai của mình, mọi người sẽ cho rằng Phương Nguyệt Lan đang làm xấu đi thanh danh nhà mình.
Nhưng nếu Tống Sở và anh trai cũng tới đó làm loạn, thì sẽ lộ ra vẻ ỷ mạnh hiếp yếu, khiến nhà họ Phương trở nên yếu thế hơn, không chừng sẽ nhận được không ít sự thông cảm của mọi người.
Dĩ nhiên cô sẽ không chủ động tới để cho Phương Nguyệt Lan có cơ hội bày ra bộ dáng thảm hại đáng thương đâu.
“Hơn nữa, mẹ đi tới nhà họ Phương tỏa ra sức nóng như vậy, mọi người kiểu gì cũng tới đó góp vui thôi, như vậy em mới có thể tới lấy thịt rắn ở chuồng trâu được.” Cô bổ sung thêm một câu.
Nếu hương vị của thịt rắn sẽ bay ra ngoài, lại thấy cô đi ra từ chuồng trâu, nói không chừng sẽ có người nghi ngờ.
Anh tư Tống gãi đầu, nghĩ lại cũng thấy có lý: “Em gái, anh phát hiện ra em thông minh hơn rồi đó!”
Nếu đổi lại là ngày trước, em gái anh ta nhất định sẽ cho Phương Nguyệt Lan một trận, căn bản sẽ không nói rõ ra những chuyện đối phương đã làm, sau đó tiếng tăm sẽ càng tệ hơn.
Giờ lại biết vạch ra khuyết điểm của Phương Nguyệt Lan một cách thông minh như vậy rồi.
Tống Sở liếc anh ta một cái: “Không phải em vốn thông minh từ trước đến giờ sao?”
Tống Hữu Phúc vì chuyện con gái tặng thịt rắn, hiếm khi lại được hai anh trai khen như này, thái độ của hai chị dâu cũng tốt lên không ít, bây giờ nhìn con gái cũng thuận mắt hơn.
Cảm thấy từ hôm nay, con gái sẽ khiến ông được tự hào.
“Em gái con rất thông minh mà.” Con gái ông rất thông minh, giống ông.
“...” Anh tư Tống rất muốn bảo câu nói của cha chả giúp ích được gì.
Quả nhiên, Đường Phụng vừa tới trước cửa nhà họ Phương đã mắng to lên, người trong thôn tan làm về trừ những người đang nấu cơm, những người khác đều nhàn rỗi không có việc gì, thế là lũ lượt chạy tới trước cửa nhà họ Phương để hóng chuyện.
Nghe được Đường Phụng mắng những chuyện xấu của Phương Nguyệt Lan, mọi người nhớ lại lúc trước nhà họ Phương cũng từng bị đầu gấu thôn Tống Sở tới kiếm chuyện, không thể không đồng cảm với những người khác của nhà họ Phương.
Lại nói, Phương Nguyệt Lan này tưởng là tốt đẹp, không ngờ lại tâm cơ như vậy.
Vốn định kết thân với nhà họ Phương, muốn con trai cưới Phương Nguyệt Lan về, hoặc để con trai mình chủ động trở thành người mà Phương Nguyệt Lan muốn được gả cho, giờ lũ lượt dẹp bỏ suy nghĩ này với nhau rồi.
Đây đâu phải người vợ hiền đức, rõ ràng là người vợ phá gia.
Hơn nữa Tống Sở cũng nói rồi, Phương Nguyệt Lan thích thanh niên tri thức Cố, bọn họ cũng không muốn con trai nhà mình sau này bị cắm sừng đâu.
“Hừ, cái con ả không biết xấu hổ này, dám đối xử với con như vậy, để bà đây tới nhà cô ta hỏi cho ra lẽ, bọn họ dạy con gái kiểu gì không biết.” Sắc mặt Đường Phụng trầm xuống, buông tay Tống Sở ra, phừng phừng lửa giận chạy nhanh ra ngoài cửa.
Tống Sở cũng không hề lo bà sẽ gặp chuyện, trong thôn này chẳng mấy ai có gan chọc giận mẹ cô.
Hơn nữa cũng không ngăn cản Đường Phụng, Phương Nguyệt Lan lúc nào cũng tính kế hại cô, chuyện này nhất định không thể tha thứ được.
Mẹ cô tới nhà họ mắng một cách hợp tình hợp lý như vậy, cũng sẽ chứng minh được những lời cô nói lúc trước chính là thật.
Cô không thích tự chuốc lấy rắc rối, nhưng cũng sẽ không lấy ơn để báo oán đâu.
Hôm nay Phương Nguyệt Lan tới đây tính kế để có được thịt rắn của cô, đồng thời thăm dò tin tức của Cố Việt, không chừng sẽ lại tiếp tục chơi trò giật dây bẩn thỉu với cô, dám làm ra loại chuyện bỉ ổi ghê tởm như thế, vậy thì nhận lấy cái giá phải trả đi.
Anh tư Tống cũng có tính hay bao che: “Em gái, không ngờ Phương Nguyệt Lan luôn âm mưu hại em như vậy, chúng ta cũng tới nhà họ Phương để làm ầm ĩ đi.”
Tống Sở cười đáp: “Nhiều người tới quá, người ta sẽ cho rằng chúng ta ỷ mạnh hiếp yếu, dù sao cũng thông cảm cho nhà họ Phương đi. Sức chiến của mình mẹ thôi là đủ rồi, chúng ta cũng không cần đến góp vui làm gì.”
Người họ Đường là chủ thôn này, Tống Sở chính là thế hệ kế tiếp, thuộc về gia tộc lớn, mà nhà cha của Phương Nguyệt Lan phải lánh nạn tới, tuy rằng cưới được cô gái là người họ Đường, nhưng gia cảnh vẫn rất yếu thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là người lúc nào cũng phải rụt cổ lại trong thôn, vậy nên nguyên thân mới có thể thường xuyên tới uy hiếp nhà họ Phương như vậy.
Bây giờ mẹ cô xông tới mắng cho một trận, con gái bị người khác lợi dụng, hành động của cô ta lại như thể đang lấp liếm lỗi sai của mình, mọi người sẽ cho rằng Phương Nguyệt Lan đang làm xấu đi thanh danh nhà mình.
Nhưng nếu Tống Sở và anh trai cũng tới đó làm loạn, thì sẽ lộ ra vẻ ỷ mạnh hiếp yếu, khiến nhà họ Phương trở nên yếu thế hơn, không chừng sẽ nhận được không ít sự thông cảm của mọi người.
Dĩ nhiên cô sẽ không chủ động tới để cho Phương Nguyệt Lan có cơ hội bày ra bộ dáng thảm hại đáng thương đâu.
“Hơn nữa, mẹ đi tới nhà họ Phương tỏa ra sức nóng như vậy, mọi người kiểu gì cũng tới đó góp vui thôi, như vậy em mới có thể tới lấy thịt rắn ở chuồng trâu được.” Cô bổ sung thêm một câu.
Nếu hương vị của thịt rắn sẽ bay ra ngoài, lại thấy cô đi ra từ chuồng trâu, nói không chừng sẽ có người nghi ngờ.
Anh tư Tống gãi đầu, nghĩ lại cũng thấy có lý: “Em gái, anh phát hiện ra em thông minh hơn rồi đó!”
Nếu đổi lại là ngày trước, em gái anh ta nhất định sẽ cho Phương Nguyệt Lan một trận, căn bản sẽ không nói rõ ra những chuyện đối phương đã làm, sau đó tiếng tăm sẽ càng tệ hơn.
Giờ lại biết vạch ra khuyết điểm của Phương Nguyệt Lan một cách thông minh như vậy rồi.
Tống Sở liếc anh ta một cái: “Không phải em vốn thông minh từ trước đến giờ sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Hữu Phúc vì chuyện con gái tặng thịt rắn, hiếm khi lại được hai anh trai khen như này, thái độ của hai chị dâu cũng tốt lên không ít, bây giờ nhìn con gái cũng thuận mắt hơn.
Cảm thấy từ hôm nay, con gái sẽ khiến ông được tự hào.
“Em gái con rất thông minh mà.” Con gái ông rất thông minh, giống ông.
“...” Anh tư Tống rất muốn bảo câu nói của cha chả giúp ích được gì.
Quả nhiên, Đường Phụng vừa tới trước cửa nhà họ Phương đã mắng to lên, người trong thôn tan làm về trừ những người đang nấu cơm, những người khác đều nhàn rỗi không có việc gì, thế là lũ lượt chạy tới trước cửa nhà họ Phương để hóng chuyện.
Nghe được Đường Phụng mắng những chuyện xấu của Phương Nguyệt Lan, mọi người nhớ lại lúc trước nhà họ Phương cũng từng bị đầu gấu thôn Tống Sở tới kiếm chuyện, không thể không đồng cảm với những người khác của nhà họ Phương.
Lại nói, Phương Nguyệt Lan này tưởng là tốt đẹp, không ngờ lại tâm cơ như vậy.
Vốn định kết thân với nhà họ Phương, muốn con trai cưới Phương Nguyệt Lan về, hoặc để con trai mình chủ động trở thành người mà Phương Nguyệt Lan muốn được gả cho, giờ lũ lượt dẹp bỏ suy nghĩ này với nhau rồi.
Đây đâu phải người vợ hiền đức, rõ ràng là người vợ phá gia.
Hơn nữa Tống Sở cũng nói rồi, Phương Nguyệt Lan thích thanh niên tri thức Cố, bọn họ cũng không muốn con trai nhà mình sau này bị cắm sừng đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro