Thập Niên 70: Bão Táp Cảng Thành
Chương 6
Tứ Đan Phô
2024-10-31 13:56:09
Ba Bế đau đớn đập đầu vào sàn, suýt ngất xỉu.
Dồi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, thì ra chị đẹp đã nhẹ tay với gã lắm rồi.
“Em gái của tao chưa đầy hai mươi tuổi, chỉ vì thằng khốn nạn như mày biết rõ trên thuyền đánh cá đều là dân chúng vô tội mà vẫn ném bom lung tung! Tại mày mà con bé chết rồi!”
Lương Khả Phong lại đạp mạnh lên mặt Ba Bế, nhìn bộ dạng đau không muốn sống của hắn mà trong lòng vẫn rất tức giận.
Bên ngoài nổi gió, sóng biển cuộn trào, thuyền đánh cá lắc lư mạnh.
Bánh mì rơi ra khỏi miệng Ba Bế.
Lương Khả Phong ngồi xổm xuống cảnh cáo:
“Mày mà la lên là tao cho ăn kẹo đồng.”
Cơn đau dữ dội đến mức giọng của Ba Bế trở nên the thé, khóc rống cầu xin:
“Tôi . . . tôi sai rồi! Sau này không . . . không dám nữa . . . xin . . . xin cô tha cho!”
“Tha cho mày hả? Rồi ai tha cho em gái của tao? Ai tha cho một sinh mệnh khác trên thuyền bị mày nổ chết? Bảo tao thả mày ra? Nhìn mặt tao ngu lắm à?”
“Là tôi ngu! Tôi ngu! Tôi đền . . . đền tiền cho cô! Chú của tôi có tiền, cô muốn bao nhiêu đều được! Tôi xin cô hãy tha cho tôi! Tôi sẽ đưa cô tiền!”
Nghe tiếng khóc tan vỡ của Ba Bế, cô nhấc chân đạp mặt gã lên:
“Mày có thể đền bao nhiêu cho tao?”
Ba Bế dường như nhìn thấy hy vọng, gã nằm dưới đất không dám nhúc nhích:
“Tôi đang mang hơn một nghìn tệ, ở trong túi áo khoác bên trái, tôi có thể đưa hết cho cô trước, còn lại cô muốn bao nhiêu tôi sẽ đi tìm chú đòi!”
"Giết người đền mạng, mày đã giết hai người!”
“Muốn bao nhiêu tôi cũng cho cô hết! Tôi xin cô . . . xin cô tha cho tôi đi . . . Chú của tôi chỉ có một thằng cháu này, ông ấy có hàng đống tiền!"
“Khi mày lựa chọn ném bom ra thì đã muộn.” Lương Khả Phong gằn từng chữ, mở chốt bảo hiểm của khẩu súng.
Ba Bế với dục vọng cầu sinh mãnh liệt bất chấp đau đớn, muốn liều một phen, nhưng hai tay bị đóng đinh xuống sàn, gã chỉ có thể duỗi hai chân bị trói quẫy đạp không khí, muốn ngăn cản Lương Khả Phong tới gần.
Thuyền lắc càng kịch liệt.
Lương Khả Phong kéo tấm thảm đặt bên cạnh bọc họng súng, mặc kệ Ba Bế đạp đá.
Khi cô từng bước đến gần thì Ba Bế gào khóc mất hết lý trí, nỗi sợ chưa từng có bao trùm gã.
Nỗi sợ này giày vò, khiến người khó chịu còn hơn cái chết.
Gã muốn sống, gã không muốn chết.
“Đừng!”
Bụp!
Cách thảm lông, một tiếng súng nổ trầm đục vang lên, Dồi kinh hoàng nhắm tịt mắt.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, vừa rồi thân thuyền lay động quá mạnh, cộng thêm loáng thoáng nghe tiếng la và tiếng súng, Quỷ Tử rốt cuộc không ngăn được Trình Giảo Kim.
Trình Giảo Kim xông vào khoang thuyền, giật mình thấy Ba Bế ngã xuống đất, hai tay giơ cao bị hai con dao đóng đinh trên sàn, trán thủng một lỗ to, hai mắt trợn tròn.
Đã chết ngắc.
Quỷ Tử theo sau trông thấy tình trạng thê thảm của Ba Bế thì hút ngụm khí lạnh, súy ướt quần. Nhỏ này xuống tay quá ác!
Lần này bang phái sống mái với nhau, xã đoàn cơ hồ phát súng cho mỗi người. Trình Giảo Kim rút súng chạy về phía bên kia khoang thuyền, Quỷ Tử vội chạy lại cởi trói cho Dồi.
Bánh mì bị lấy ra, Dồi phun nước miếng, hô to:
“Trình Giảo Kim, đừng đuổi theo! Đừng đuổi theo! Tiền! Tiền của anh!”
Trình Giảo Kim quay đầu: “Tiền gì?”
Tay Dồi đã tê dại không giơ lên nổi, vội đáp:
“Nhỏ kia lấy tiền trên người Ba Bế, chừa tám trăm cho anh, nó bỏ vào túi áo bên trái của tôi, anh lại đây tự lấy đi.”
Nữ? Cho anh ta tiền?
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Dồi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, thì ra chị đẹp đã nhẹ tay với gã lắm rồi.
“Em gái của tao chưa đầy hai mươi tuổi, chỉ vì thằng khốn nạn như mày biết rõ trên thuyền đánh cá đều là dân chúng vô tội mà vẫn ném bom lung tung! Tại mày mà con bé chết rồi!”
Lương Khả Phong lại đạp mạnh lên mặt Ba Bế, nhìn bộ dạng đau không muốn sống của hắn mà trong lòng vẫn rất tức giận.
Bên ngoài nổi gió, sóng biển cuộn trào, thuyền đánh cá lắc lư mạnh.
Bánh mì rơi ra khỏi miệng Ba Bế.
Lương Khả Phong ngồi xổm xuống cảnh cáo:
“Mày mà la lên là tao cho ăn kẹo đồng.”
Cơn đau dữ dội đến mức giọng của Ba Bế trở nên the thé, khóc rống cầu xin:
“Tôi . . . tôi sai rồi! Sau này không . . . không dám nữa . . . xin . . . xin cô tha cho!”
“Tha cho mày hả? Rồi ai tha cho em gái của tao? Ai tha cho một sinh mệnh khác trên thuyền bị mày nổ chết? Bảo tao thả mày ra? Nhìn mặt tao ngu lắm à?”
“Là tôi ngu! Tôi ngu! Tôi đền . . . đền tiền cho cô! Chú của tôi có tiền, cô muốn bao nhiêu đều được! Tôi xin cô hãy tha cho tôi! Tôi sẽ đưa cô tiền!”
Nghe tiếng khóc tan vỡ của Ba Bế, cô nhấc chân đạp mặt gã lên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mày có thể đền bao nhiêu cho tao?”
Ba Bế dường như nhìn thấy hy vọng, gã nằm dưới đất không dám nhúc nhích:
“Tôi đang mang hơn một nghìn tệ, ở trong túi áo khoác bên trái, tôi có thể đưa hết cho cô trước, còn lại cô muốn bao nhiêu tôi sẽ đi tìm chú đòi!”
"Giết người đền mạng, mày đã giết hai người!”
“Muốn bao nhiêu tôi cũng cho cô hết! Tôi xin cô . . . xin cô tha cho tôi đi . . . Chú của tôi chỉ có một thằng cháu này, ông ấy có hàng đống tiền!"
“Khi mày lựa chọn ném bom ra thì đã muộn.” Lương Khả Phong gằn từng chữ, mở chốt bảo hiểm của khẩu súng.
Ba Bế với dục vọng cầu sinh mãnh liệt bất chấp đau đớn, muốn liều một phen, nhưng hai tay bị đóng đinh xuống sàn, gã chỉ có thể duỗi hai chân bị trói quẫy đạp không khí, muốn ngăn cản Lương Khả Phong tới gần.
Thuyền lắc càng kịch liệt.
Lương Khả Phong kéo tấm thảm đặt bên cạnh bọc họng súng, mặc kệ Ba Bế đạp đá.
Khi cô từng bước đến gần thì Ba Bế gào khóc mất hết lý trí, nỗi sợ chưa từng có bao trùm gã.
Nỗi sợ này giày vò, khiến người khó chịu còn hơn cái chết.
Gã muốn sống, gã không muốn chết.
“Đừng!”
Bụp!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cách thảm lông, một tiếng súng nổ trầm đục vang lên, Dồi kinh hoàng nhắm tịt mắt.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, vừa rồi thân thuyền lay động quá mạnh, cộng thêm loáng thoáng nghe tiếng la và tiếng súng, Quỷ Tử rốt cuộc không ngăn được Trình Giảo Kim.
Trình Giảo Kim xông vào khoang thuyền, giật mình thấy Ba Bế ngã xuống đất, hai tay giơ cao bị hai con dao đóng đinh trên sàn, trán thủng một lỗ to, hai mắt trợn tròn.
Đã chết ngắc.
Quỷ Tử theo sau trông thấy tình trạng thê thảm của Ba Bế thì hút ngụm khí lạnh, súy ướt quần. Nhỏ này xuống tay quá ác!
Lần này bang phái sống mái với nhau, xã đoàn cơ hồ phát súng cho mỗi người. Trình Giảo Kim rút súng chạy về phía bên kia khoang thuyền, Quỷ Tử vội chạy lại cởi trói cho Dồi.
Bánh mì bị lấy ra, Dồi phun nước miếng, hô to:
“Trình Giảo Kim, đừng đuổi theo! Đừng đuổi theo! Tiền! Tiền của anh!”
Trình Giảo Kim quay đầu: “Tiền gì?”
Tay Dồi đã tê dại không giơ lên nổi, vội đáp:
“Nhỏ kia lấy tiền trên người Ba Bế, chừa tám trăm cho anh, nó bỏ vào túi áo bên trái của tôi, anh lại đây tự lấy đi.”
Nữ? Cho anh ta tiền?
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro