Thập Niên 70: Bão Táp Cảng Thành

Chương 7

Tứ Đan Phô

2024-10-31 13:56:09

Trình Giảo Kim thộn mặt ra.

Dồi giải thích:

“Tiền mà Ba Bế nợ anh, chữa bệnh cho cha anh!”

Trình Giảo Kim quả nhiên tìm được tám trăm tệ trong túi áo của Dồi, vội cuốn tiền lại rồi hỏi:

“Chuyện gì xảy ra? Ai giết Ba Bế? Chúng ta làm sao giải thích với Cốt Đinh?”

Quỷ Tử kéo anh ta lại:

“Trình Giảo Kim, giờ chúng ta đã ở cùng một chiếc thuyền, hãy thống nhất cách nói đã!”

. . .

Lương Khả Phong chạy trốn khỏi thuyền, núp vào một chỗ cản gió ở chân núi, thay đồ nữ mà Quỷ Tử tìm cho cô, lại kkhoác áo gió, trùm mũ liền áo lên, toàn thân trở nên ấm áp.

Nhưng gáy vẫn đau nhức, trán cô bắt đầu nóng lên, nếu không nhanh chóng băng bó, cô e rằng mình sẽ không chịu nổi số mệnh của nguyên chủ.

Nhưng cô đi đâu tìm bác sĩ đây? Cô không có giấy căn cước, lỡ gặp phiền phức gì thì tùy thời sẽ bị tố giác bắt đi.

Cách tốt nhất là tìm được cha của nguyên chủ, nhờ cha mời bác sĩ đến nhà chữa cho.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyên chủ thuở nhỏ mất mẹ, ông nội nuôi cô khôn lớn.

Nhiều năm trước cha trốn qua Cảng, thông qua mấy năm phấn đấu đã lục tục mở được năm, sáu quán mạt chược ở Hongkong, cuộc sống rất tốt.

Lúc trước cha luôn lén nhờ người mang thư và tiền về nhà, nói là năm nay sẽ nghĩ biện pháp đón hai ông cháu đến thành phố Cảng. Nhưng một năm trước, bác Hoàng giúp đưa thư đột ngột qua đời, cha chặt đứt tin tức với gia đình.

Nửa năm trước, ông nội bệnh nặng, nguyên chủ nhờ người viết thư gửi cho cha nhưng như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín.

Về sau ông nội qua đời, nguyên chủ và em gái họ nội cũng không có nương tựa tìm cách đến Cảng tìm người thân.

Nguyên chủ biết địa chỉ của cha, nằm ở nội thành náo nhiệt, chắc không khó tìm.

Chính phủ Anh ở Cảng có chính sách chồng chất mới dành cho người nhập cư trái phép, chỉ cần không bị chặn ở gần biên cảnh, thuận lợi đến nội thành và được người thân làm đảm bảo thì có thể lấy giấy căn cước của thành phố Cảng.

Lương Khả Phong ăn một ổ bánh mì, trên người chỉ có hai trăm dollar hongkong trấn lột của Ba Bế, cô định thừa dịp trời còn sáng đi chỗ đông người kêu xe taxi.

Chỗ này gần bến cảng Hồng Sa Loan, cách nội thành khá xa, cô chỉ có thể dựa vào sao trên trời phân biệt phương hướng cứ đi thẳng về phía tây nam.

Đi đường núi khoảng nửa tiếng mới ra khỏi vùng núi, bên ngoài có dãy nhà xưởng, ven đường có một tiệm tạp hóa.

Ngoài tiệm treo đồ bơi, phao bơi và các loại mũ, một ông chú trung niên đang xem tv trong tiệm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lương Khả Phong cởi mũ liền áo xuống, sửa sang lại tóc, đến tiệm tạp hóa nhanh chóng chọn một chiếc mũ che nắng màu kaki, tuỳ tay lấy một tờ báo và một chai nước.

“Lấy ba món, tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Ông chủ ngước lên nhìn, cô gái này đi giày vải, quần rộng, cách ăn mặc rất kỳ lạ.

Nhưng người trẻ tuổi thời nay vốn có mốt thời trang quái dị, ông ta không nghĩ nhiều, nhanh chóng tính giá:

“Mười hai tệ.”

Lương Khả Phong đưa tờ tiền trăm tệ cho ông chủ, lúc chờ thối tiền cô hỏi:

“Ông chủ, gần đây có chỗ nào đón taxi không?”

Ông chủ chỉ điện thoại trên quầy:

“Chỗ này khó đón xe lắm, cô gọi điện đi, chỉ lấy cước phí năm đồng.”

Năm đồng là năm xu, Lương Khả Phong không biết dãy số xe taxi, cô lấy tiền xu giá hai tệ trong mớ tiền lẻ ra đưa cho ông chủ:

“Tôi đưa ông hai tệ, làm phiền ông gọi điện thoại giùm tôi, tôi không biết địa chỉ chỗ ông.”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Bão Táp Cảng Thành

Số ký tự: 0