Thập Niên 70: Bé Con Có Hỏa Nhãn Kim Tinh
Chương 19
2024-11-09 23:13:36
Ba người rửa mặt, sau khi dùng cành cây liễu thấm muối đánh răng, bé bị Khương Chi Hoài bế về phòng, trời đã tối đen, ba người nằm lên giường, Bối Bối dựa vào đầu giường nhìn sao trên trời.
Anh hai nói, ngôi sao sáng nhất trên trời là ba của bọn họ, mỗi ngày ba sẽ ở trên trời nhìn Bối Bối ngủ.
Bé chống má nhìn một lúc, kéo Khương Chi Hoài hỏi: “Anh cả, có phải ba sẽ trở thành thần tiên không? Nên mới gửi cho chúng ta nhiều đồ tốt vậy.”
Khương Chi Hoài vuốt tóc Bối Bối, gỡ tóc rối cho bé, còn dùng lược chải sơ tóc, cười gật đầu: “Anh cũng không biết, có thể là vậy.”
Bối Bối chắp tay trước ngực: “Ba, Bối Bối muốn ăn thịt.”
Động tác chải đầu của Khương Chi Hoài dừng lại, lời này nên nói thế nào đây?
Khương Chi Ngộ duỗi chân đá vào mông Bối Bối, khiến bé ngã lăn ra, Bối Bối làm gì còn quan tâm việc ngắm sao, lập tức nằm lại, bàn chân nhỏ đá vào lòng bàn chân của Khương Chi Ngộ, dùng hết sức mình, Khương Chi Ngộ cười haha: “Bối Bối, sức lực của em mạnh quá.”
Sau đó cũng dùng hết sức mình, đạp Bối Bối về phía trước, khiến đầu nhỏ của bé nhô ra khỏi giường.
Bối Bối: “Anh hai, em sắp té rồi.” Bé nhanh chóng bò dậy, lại thay đổi vị trí đạp vào bụng của Khương Chi Ngộ, dùng hết sức lực uống sữa của mình, đạp cậu xuống giường.
Bối Bối khoe khoang cười lớn: “Anh dám bắt nạt em, biết sai chưa?” Bé vỗ hai bàn chân nhỏ của mình, giơ ngón cái khen ngợi: “Các cậu cũng thật giỏi.”
Khương Chi Ngộ đứng lên, tay chống nạnh: “Đại ma vương đến đây.” Sau đó cậu nhảy lên giường, đưa tay về phía nách của Bối Bối.
Bối Bối bò dậy rồi chạy đi: “Aaa, anh cả cứu em, anh cả bảo vệ em, đại ma vương đến rồi.”
Bé tránh sau lưng Khương Chi Hoài, lè lưỡi về phía Khương Chi Ngộ: “Anh cả, hướng đó, đánh đại ma vương.”
Khương Chi Hoài và Bối Bối cùng nhau lao tới, lúc này Bối Bối bật cười khanh khách, ngay cả nước mắt cũng trào ra, cứ núp sau lưng Khương Chi Hoài, nhưng giường ngủ tuy rất lớn, bé vẫn bị bắt được, chân tay nhỏ bé của Bối Bối vung loạn xạ, Khương Chi Hoài nhân cơ hội bắt lấy Khương Chi Ngộ.
Cuối cùng Khương Chi Ngộ kết thúc trong thất bại: “Em sai rồi, đại ma vương cải tà quy chính.”
Cả người Bối Bối đầy mồ hôi, Khương Chi Hoài lấy khăn lông lau mồ hôi cho bé, sau đó lại đưa bé đi vệ sinh lần nữa, Bối Bối nằm trên gối đầu, ngáp một cái: “Hôm nay em muốn ngủ ở giữa.”
Khương Chi Hoài và Khương Chi Ngộ nằm ở hai bên bé, chân nhỏ của Bối Bối nằm trên eo Khương Chi Ngộ, tay nhỏ thì kéo tay Khương Chi Hoài, từ từ nhắm mắt, rất nhanh đã ngủ mất.
Hai người Khương Chi Ngộ cảm thấy nóng, sau khi chạy vào trong phòng tắm nước lạnh mới cảm thấy mát mẻ.
Bối Bối ngủ rất say, môi hỏi hơi mở, Khương Chi Ngộ đưa tay nhéo cằm bé, để bé ngậm miệng ngủ.
Khương Chi Ngộ nói: “Nếu ngày mai cũng có thể thu hoạch được như hôm nay, vậy là tốt hay xấu? Nhưng tại sao lúc linh lúc không linh vậy chứ?”
Cậu đột nhiên xoay người ngồi dậy: “Chẳng lẽ ba chúng ta thật sự trở thành thần tiên rồi?”
“Lời này ít nói trước mặt Bối Bối đi, lỡ đâu về sau không phải thứ gì tốt, em làm sao giải thích với Bối Bối? Nói ba chúng ta lại không quan tâm sự sống chết của chúng ta sao?”
Khương Chi Hoài quạt nhẹ cây quạt: “Đừng cho Bối Bối hi vọng, thì không sẽ thất vọng.”
Anh hai nói, ngôi sao sáng nhất trên trời là ba của bọn họ, mỗi ngày ba sẽ ở trên trời nhìn Bối Bối ngủ.
Bé chống má nhìn một lúc, kéo Khương Chi Hoài hỏi: “Anh cả, có phải ba sẽ trở thành thần tiên không? Nên mới gửi cho chúng ta nhiều đồ tốt vậy.”
Khương Chi Hoài vuốt tóc Bối Bối, gỡ tóc rối cho bé, còn dùng lược chải sơ tóc, cười gật đầu: “Anh cũng không biết, có thể là vậy.”
Bối Bối chắp tay trước ngực: “Ba, Bối Bối muốn ăn thịt.”
Động tác chải đầu của Khương Chi Hoài dừng lại, lời này nên nói thế nào đây?
Khương Chi Ngộ duỗi chân đá vào mông Bối Bối, khiến bé ngã lăn ra, Bối Bối làm gì còn quan tâm việc ngắm sao, lập tức nằm lại, bàn chân nhỏ đá vào lòng bàn chân của Khương Chi Ngộ, dùng hết sức mình, Khương Chi Ngộ cười haha: “Bối Bối, sức lực của em mạnh quá.”
Sau đó cũng dùng hết sức mình, đạp Bối Bối về phía trước, khiến đầu nhỏ của bé nhô ra khỏi giường.
Bối Bối: “Anh hai, em sắp té rồi.” Bé nhanh chóng bò dậy, lại thay đổi vị trí đạp vào bụng của Khương Chi Ngộ, dùng hết sức lực uống sữa của mình, đạp cậu xuống giường.
Bối Bối khoe khoang cười lớn: “Anh dám bắt nạt em, biết sai chưa?” Bé vỗ hai bàn chân nhỏ của mình, giơ ngón cái khen ngợi: “Các cậu cũng thật giỏi.”
Khương Chi Ngộ đứng lên, tay chống nạnh: “Đại ma vương đến đây.” Sau đó cậu nhảy lên giường, đưa tay về phía nách của Bối Bối.
Bối Bối bò dậy rồi chạy đi: “Aaa, anh cả cứu em, anh cả bảo vệ em, đại ma vương đến rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bé tránh sau lưng Khương Chi Hoài, lè lưỡi về phía Khương Chi Ngộ: “Anh cả, hướng đó, đánh đại ma vương.”
Khương Chi Hoài và Bối Bối cùng nhau lao tới, lúc này Bối Bối bật cười khanh khách, ngay cả nước mắt cũng trào ra, cứ núp sau lưng Khương Chi Hoài, nhưng giường ngủ tuy rất lớn, bé vẫn bị bắt được, chân tay nhỏ bé của Bối Bối vung loạn xạ, Khương Chi Hoài nhân cơ hội bắt lấy Khương Chi Ngộ.
Cuối cùng Khương Chi Ngộ kết thúc trong thất bại: “Em sai rồi, đại ma vương cải tà quy chính.”
Cả người Bối Bối đầy mồ hôi, Khương Chi Hoài lấy khăn lông lau mồ hôi cho bé, sau đó lại đưa bé đi vệ sinh lần nữa, Bối Bối nằm trên gối đầu, ngáp một cái: “Hôm nay em muốn ngủ ở giữa.”
Khương Chi Hoài và Khương Chi Ngộ nằm ở hai bên bé, chân nhỏ của Bối Bối nằm trên eo Khương Chi Ngộ, tay nhỏ thì kéo tay Khương Chi Hoài, từ từ nhắm mắt, rất nhanh đã ngủ mất.
Hai người Khương Chi Ngộ cảm thấy nóng, sau khi chạy vào trong phòng tắm nước lạnh mới cảm thấy mát mẻ.
Bối Bối ngủ rất say, môi hỏi hơi mở, Khương Chi Ngộ đưa tay nhéo cằm bé, để bé ngậm miệng ngủ.
Khương Chi Ngộ nói: “Nếu ngày mai cũng có thể thu hoạch được như hôm nay, vậy là tốt hay xấu? Nhưng tại sao lúc linh lúc không linh vậy chứ?”
Cậu đột nhiên xoay người ngồi dậy: “Chẳng lẽ ba chúng ta thật sự trở thành thần tiên rồi?”
“Lời này ít nói trước mặt Bối Bối đi, lỡ đâu về sau không phải thứ gì tốt, em làm sao giải thích với Bối Bối? Nói ba chúng ta lại không quan tâm sự sống chết của chúng ta sao?”
Khương Chi Hoài quạt nhẹ cây quạt: “Đừng cho Bối Bối hi vọng, thì không sẽ thất vọng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro