Thập Niên 70: Bé Con Có Hỏa Nhãn Kim Tinh
Chương 20
2024-11-09 23:13:36
Khương Chi Ngộ sờ mặt Bối Bối, mềm mại, cũng không có thịt, nằm trên giường trông rất nhỏ và gầy, cậu hôn lên trán Bối Bối: “Vậy nếu Bối Bối có thể nhìn thấy những điều đó, anh định giải thích thế nào?”
Khương Chi Hoài kéo áo đang bị Bối Bối túm lấy lên làm lộ cái bụng trắng mềm, nhưng quần áo nhỏ rồi, cũng chỉ miễn cưỡng che được bụng bé, anh lấy chăn che bụng Bối Bối: “Ngủ đi.”
Kết thúc chuyện này, hai người đều không nghĩ ra.
Ngày hôm sau, Bối Bối lại bị nghẹn tỉnh, bé la: “Đi tè, muốn đi tè rồi.”
Bé lại muốn đi tiểu, mà lại buồn ngủ không mở mắt nổi, tay nhỏ vỗ anh trai bên cạnh: “Huhu không nhịn được nữa.”
Khương Chi Ngộ mơ mơ màng màng mở mắt nói: “Chi Hoài, Bối Bối đi tiểu.” Nhưng không thấy người, cậu vội vàng bế Bối Bối dậy đi tiểu.
“Tổ tông, mau nhanh học cách tự mình đi tiểu đi, anh mệt muốn chết rồi.” Lúc Khương Chi Ngộ xi tiểu, mắt vẫn híp lại buồn ngủ.
Bối Bối cũng nhắm mắt, ngáp một cái: “Bối Bối dậy không nổi.”
Khương Chi Ngộ suy nghĩ, nếu đái dầm thì càng khó chịu hơn, cậu vội vàng nói: “Đi tiểu.”
Bối Bối đi tiểu xong, lại nằm lên giường, lăn từ đầu này đến đầu khác, ép Khương Chi Ngộ đến tận mép giường.
Bối Bối lăn một lúc, cũng tỉnh táo, nằm ở mép giường nhìn ra ngoài: “Anh cả đâu?”
Đáp lại Bối Bối là tiếng ngáy của Khương Chi Ngộ, cậu lại ngủ rồi, Bối Bối bò dậy, vỗ vai Khương Chi Ngộ: “Anh hai, thức dậy đi.”
Khương Chi Ngộ không hề phản ứng, Bối Bối nhéo mặt cậu, lẩm bẩm nói: “Anh hai là đồ lười.”
Lại nhéo, khiến gương mặt cậu bị nhéo đến mức thay đổi hình dạng, cuối cùng bé cười hì hì hôn một cái lên mặt Khương Chi Ngộ.
Sau đó bé bò xuống giường, mang giày vào rồi chạy đến khung ảnh bên cạnh vẫy tay: “Ba, buổi sáng tốt lành.” Rồi đi ra ngoài.
Anh cả cởi trần tưới rau ngoài vườn, sau khi tưới xong, Bối Bối chạy đến: “Anh cả dậy thật sớm.” Bé nhón chân nhỏ lau mồ hôi cho Khương Chi Hoài.
Khương Chi Hoài cúi lưng để bé lau mồ hôi: “Anh đang bận, một lát nữa chải đầu cho em.”
Bối Bối cười hì hì nói: “Bối Bối đi nhặt trứng gà trước.”
Gà mái già gáy o o, gọi Bối Bối đi nhặt trứng gà.
Bối Bối cầm theo rổ nhỏ, tay nhỏ mở cửa hàng rào, chạy vào trong, nhóm gà mái duỗi cánh, xoay quanh Bối Bối.
Bối Bối sờ cánh của từng con gà mái, cúi xuống tìm trứng trong chuồng gà, lại là hai lòng đỏ trứng lên, bàn tay nhỏ của bé cầm không nổi.
“Quá lợi hại rồi, các cậu là gà mái lợi hại nhất trong thôn chúng ta.” Bối Bối khen ngợi: “Đi ra ngoài chơi đi.”
Gà mái đang chiếm tổ trực tiếp bay ra ngoài, bốn con khác cũng bay theo ra ngoài, trong đó có một con bay được một nửa thì té, Bối Bối chạy nhanh đến sờ: “Té không đau chứ? Cậu khá mập, lần sau đừng bay, đi từ hàng rào đi.”
Gà mái mập đi từ hàng rào ra ngoài, một đám gà mái có bộ ngực nhỏ căng phồng cực kỳ có khí thế đi ra ngoài.
Bối Bối nhặt trứng gà xong lại đi nhặt trứng vịt. Ông nội Khương từ ngoài quay về, ông lấy khăn quàng cổ lau mồ hôi, đứng một bên đợi gà mái đi ngang qua rồi mới vào sân: “Lại là hai lòng đỏ trứng sao?”
Bối Bối đưa rổ cho Ông nội Khương xem: “Chắc chắn rồi, gà mái và vịt của chúng ta cực kỳ tranh đua.”
Ông nội Khương nhìn trứng gà: “Mỗi ngày đều hai lòng đỏ trứng, là độc nhất trong cả thôn.”
Khương Chi Hoài kéo áo đang bị Bối Bối túm lấy lên làm lộ cái bụng trắng mềm, nhưng quần áo nhỏ rồi, cũng chỉ miễn cưỡng che được bụng bé, anh lấy chăn che bụng Bối Bối: “Ngủ đi.”
Kết thúc chuyện này, hai người đều không nghĩ ra.
Ngày hôm sau, Bối Bối lại bị nghẹn tỉnh, bé la: “Đi tè, muốn đi tè rồi.”
Bé lại muốn đi tiểu, mà lại buồn ngủ không mở mắt nổi, tay nhỏ vỗ anh trai bên cạnh: “Huhu không nhịn được nữa.”
Khương Chi Ngộ mơ mơ màng màng mở mắt nói: “Chi Hoài, Bối Bối đi tiểu.” Nhưng không thấy người, cậu vội vàng bế Bối Bối dậy đi tiểu.
“Tổ tông, mau nhanh học cách tự mình đi tiểu đi, anh mệt muốn chết rồi.” Lúc Khương Chi Ngộ xi tiểu, mắt vẫn híp lại buồn ngủ.
Bối Bối cũng nhắm mắt, ngáp một cái: “Bối Bối dậy không nổi.”
Khương Chi Ngộ suy nghĩ, nếu đái dầm thì càng khó chịu hơn, cậu vội vàng nói: “Đi tiểu.”
Bối Bối đi tiểu xong, lại nằm lên giường, lăn từ đầu này đến đầu khác, ép Khương Chi Ngộ đến tận mép giường.
Bối Bối lăn một lúc, cũng tỉnh táo, nằm ở mép giường nhìn ra ngoài: “Anh cả đâu?”
Đáp lại Bối Bối là tiếng ngáy của Khương Chi Ngộ, cậu lại ngủ rồi, Bối Bối bò dậy, vỗ vai Khương Chi Ngộ: “Anh hai, thức dậy đi.”
Khương Chi Ngộ không hề phản ứng, Bối Bối nhéo mặt cậu, lẩm bẩm nói: “Anh hai là đồ lười.”
Lại nhéo, khiến gương mặt cậu bị nhéo đến mức thay đổi hình dạng, cuối cùng bé cười hì hì hôn một cái lên mặt Khương Chi Ngộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó bé bò xuống giường, mang giày vào rồi chạy đến khung ảnh bên cạnh vẫy tay: “Ba, buổi sáng tốt lành.” Rồi đi ra ngoài.
Anh cả cởi trần tưới rau ngoài vườn, sau khi tưới xong, Bối Bối chạy đến: “Anh cả dậy thật sớm.” Bé nhón chân nhỏ lau mồ hôi cho Khương Chi Hoài.
Khương Chi Hoài cúi lưng để bé lau mồ hôi: “Anh đang bận, một lát nữa chải đầu cho em.”
Bối Bối cười hì hì nói: “Bối Bối đi nhặt trứng gà trước.”
Gà mái già gáy o o, gọi Bối Bối đi nhặt trứng gà.
Bối Bối cầm theo rổ nhỏ, tay nhỏ mở cửa hàng rào, chạy vào trong, nhóm gà mái duỗi cánh, xoay quanh Bối Bối.
Bối Bối sờ cánh của từng con gà mái, cúi xuống tìm trứng trong chuồng gà, lại là hai lòng đỏ trứng lên, bàn tay nhỏ của bé cầm không nổi.
“Quá lợi hại rồi, các cậu là gà mái lợi hại nhất trong thôn chúng ta.” Bối Bối khen ngợi: “Đi ra ngoài chơi đi.”
Gà mái đang chiếm tổ trực tiếp bay ra ngoài, bốn con khác cũng bay theo ra ngoài, trong đó có một con bay được một nửa thì té, Bối Bối chạy nhanh đến sờ: “Té không đau chứ? Cậu khá mập, lần sau đừng bay, đi từ hàng rào đi.”
Gà mái mập đi từ hàng rào ra ngoài, một đám gà mái có bộ ngực nhỏ căng phồng cực kỳ có khí thế đi ra ngoài.
Bối Bối nhặt trứng gà xong lại đi nhặt trứng vịt. Ông nội Khương từ ngoài quay về, ông lấy khăn quàng cổ lau mồ hôi, đứng một bên đợi gà mái đi ngang qua rồi mới vào sân: “Lại là hai lòng đỏ trứng sao?”
Bối Bối đưa rổ cho Ông nội Khương xem: “Chắc chắn rồi, gà mái và vịt của chúng ta cực kỳ tranh đua.”
Ông nội Khương nhìn trứng gà: “Mỗi ngày đều hai lòng đỏ trứng, là độc nhất trong cả thôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro