Thập Niên 70: Bé Con Có Hỏa Nhãn Kim Tinh
Chương 28
2024-11-09 23:13:36
Mặt ai cũng đỏ bừng vì phấn khích, mấy đứa nhỏ còn ưỡn ngực tự hào: “Chim hỉ thước chúng ta phát hiện trước, chúng còn đẹp hơn cả sân khấu kịch.”
Triệu Thuý Bình ôm Bì Đản tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Mấy con chim chết tiệt này, nếu là con nhà tôi, tôi làm măng xào thịt cho các người ăn trước.”
Mấy đứa nhỏ đều khỏe mạnh, nhe răng nhếch miệng với Triệu Thuý Bình, cười lớn chạy theo hướng của Khương Bằng An.
Khương Chi Thư ôm Bối Bối chạy theo, dọc đường đổi cho Khương Chi Hoài ôm, đến chân núi, cuối cùng cũng đuổi kịp.
Khương Bằng An nhảy xuống sông dưới chân núi, bơi dưới sông, thỉnh thoảng còn lặn xuống nước, có vẻ anh ta bơi về phía đám lau sậy rậm rạp đối diện.
Khương Chi Ngộ chống nạnh ở bờ sông cười haha: “Anh đúng là đồ ngốc, chỉ phát triển chiều cao chứ không phải triểu đầu óc, còn muốn chạy đến nhà ông nội tôi? Tôi là người chạy nhanh nhất trong thôn đó.”
Khương Bằng An không dám nói lời nào, sợ phân rơi vào miệng, cũng hy vọng đám hỉ thước đó mau chóng cút đi, nếu không phải sợ chọc phải nhiều hỉ thước hơn, anh ta thật sự muốn thịt chết mấy con chim này.
Mấy đứa nhỏ trong thôn cũng chạy đến đây, đứng trên bờ sông cười haha, mặt mũi trong ngoài của Khương Bằng An mất sạch.
Cuối cùng anh ta bơi qua sông, chui vào trong đám lau sậy, khom lưng chạy về phía trước, cuối cùng mới tách được đám hỉ thước.
Mọi người nhìn về đám lau sậy, cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của Khương Bằng An.
Trong nháy mắt Bối Bối đã thấy được vị trí rõ ràng của Khương Bằng An, sau khi anh ta chui qua đám lau sậy, trèo lên một gốc cây dưới chân núi, ngồi trên cành cây thở dốc.
Quan trọng nhất là, dưới rễ cây có ẩn giấu một tổ thỏ, bên trong có hai con thỏ mập.
Khương Chi Ngộ bế Bối Bối lên xoay người đi về: “Chúng ta về nhà, xem nhà Khương Phú Cường thế nào. Lúc này mới 7,8 con đã có sức chiến đấu lớn vậy, nhà Khương Phú Cường thành dạng gì rồi?”
Khương Chi Thư thúc giục: “Mau lên, mau lên.”
Mấy đứa nhỏ khác cũng muốn đến xem náo nhiệt, nên kết bè kết đội chạy vào trong thôn.
Bối Bối nắm lỗ tai Khương Chi Ngộ, bé vui vẻ không nhịn được cười, thấp giọng nói: “Tổ thỏ, tổ thỏ, em nhìn thấy tổ thỏ, có hai con thỏ mập.”
Khương Chi Ngộ mừng như điên: “Tổ thỏ sao? Thịt thỏ, ở đâu?”
Còn xem náo nhiệt gì chứ, có gì quan trọng hơn thịt chứ?
Triệu Thuý Bình ôm Bì Đản tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Mấy con chim chết tiệt này, nếu là con nhà tôi, tôi làm măng xào thịt cho các người ăn trước.”
Mấy đứa nhỏ đều khỏe mạnh, nhe răng nhếch miệng với Triệu Thuý Bình, cười lớn chạy theo hướng của Khương Bằng An.
Khương Chi Thư ôm Bối Bối chạy theo, dọc đường đổi cho Khương Chi Hoài ôm, đến chân núi, cuối cùng cũng đuổi kịp.
Khương Bằng An nhảy xuống sông dưới chân núi, bơi dưới sông, thỉnh thoảng còn lặn xuống nước, có vẻ anh ta bơi về phía đám lau sậy rậm rạp đối diện.
Khương Chi Ngộ chống nạnh ở bờ sông cười haha: “Anh đúng là đồ ngốc, chỉ phát triển chiều cao chứ không phải triểu đầu óc, còn muốn chạy đến nhà ông nội tôi? Tôi là người chạy nhanh nhất trong thôn đó.”
Khương Bằng An không dám nói lời nào, sợ phân rơi vào miệng, cũng hy vọng đám hỉ thước đó mau chóng cút đi, nếu không phải sợ chọc phải nhiều hỉ thước hơn, anh ta thật sự muốn thịt chết mấy con chim này.
Mấy đứa nhỏ trong thôn cũng chạy đến đây, đứng trên bờ sông cười haha, mặt mũi trong ngoài của Khương Bằng An mất sạch.
Cuối cùng anh ta bơi qua sông, chui vào trong đám lau sậy, khom lưng chạy về phía trước, cuối cùng mới tách được đám hỉ thước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người nhìn về đám lau sậy, cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của Khương Bằng An.
Trong nháy mắt Bối Bối đã thấy được vị trí rõ ràng của Khương Bằng An, sau khi anh ta chui qua đám lau sậy, trèo lên một gốc cây dưới chân núi, ngồi trên cành cây thở dốc.
Quan trọng nhất là, dưới rễ cây có ẩn giấu một tổ thỏ, bên trong có hai con thỏ mập.
Khương Chi Ngộ bế Bối Bối lên xoay người đi về: “Chúng ta về nhà, xem nhà Khương Phú Cường thế nào. Lúc này mới 7,8 con đã có sức chiến đấu lớn vậy, nhà Khương Phú Cường thành dạng gì rồi?”
Khương Chi Thư thúc giục: “Mau lên, mau lên.”
Mấy đứa nhỏ khác cũng muốn đến xem náo nhiệt, nên kết bè kết đội chạy vào trong thôn.
Bối Bối nắm lỗ tai Khương Chi Ngộ, bé vui vẻ không nhịn được cười, thấp giọng nói: “Tổ thỏ, tổ thỏ, em nhìn thấy tổ thỏ, có hai con thỏ mập.”
Khương Chi Ngộ mừng như điên: “Tổ thỏ sao? Thịt thỏ, ở đâu?”
Còn xem náo nhiệt gì chứ, có gì quan trọng hơn thịt chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro