Thập Niên 70: Bé Con Có Hỏa Nhãn Kim Tinh
Chương 29
2024-11-09 23:13:36
Bối Bối: “Ở đám cỏ sậy đối diện, dưới gốc cây mà Khương Bằng An đang ngồi.”
Khương Chi Ngộ ôm Bối Bối chạy vòng quanh đám cỏ sậy, rồi nói: “Chúng ta nhìn xem Khương Bình An, con gà rớt vào nồi canh đó trốn chỗ nào rồi, nhà Khương Phú Cường cũng chạy không được.”
Khương Chi Hoài đứng gần, cũng nghe được có hang thỏ, anh nhịn không được nhìn lên trời, đây là muốn cho Bối Bối ăn thịt sao?
Đợi đến chân núi, bốn người thấy được Khương Bằng An đang tránh trên cây.
Anh ta đã ngâm mình trong sông rất lâu, cũng chà rất nhiều, nhưng trên đầu anh ta vẫn rửa mãi không sạch cứt chim.
Khương Chi Ngộ ngẩng đầu xem Khương Bằng An: “Ai ui, thật là lãng phí, ở trong sông rửa sạch làm gì, cứt chim có thể dùng làm phân bón, mang về nhà tốt hơn.”
Khương Bằng An: “...”
Khương Chi Thư: “Vẫn chưa rửa sạch mà, xem cứt chim nở từng đoá hoa trên quần áo của anh, cũng thật đẹp, hahaha.”
Khương Chi Hoài bịt mũi lại: “Có hơi thối.”
Khương Chi Ngộ chạy lại bịt mũi Bối Bối, lùi về sau hai bước: “Đừng làm ngạt thở Bối Bối của chúng tôi.”
Khương Bằng An: “Các cậu biến đi.”
Khương Chi Ngộ nói: “Hỉ thước, hỉ thước, mau đến đi, kẻ trộm ở đây nè.”
Sắc mặt Khương Bằng An xanh mét, leo từ trên cây xuống, trừng mắt nhìn Khương Chi Ngộ: “Cậu có giỏi, có bản lĩnh thì tiếp tục chạy đi.”
Khương Chi Ngộ: “Tôi chạy rồi, làm sao? Anh còn muốn đánh tôi? Anh chạy trước tôi đi rồi nói, Chi Hoài, anh dẫn hỉ thước lại đây đi.”
Tay nhỏ Bối Bối chỉ lên trên: “Hỉ thước đang ở phía trên tìm người kìa.”
Khương Chi Ngộ: “A, trùng hợp.”
Cậu vội la lên: “Hỉ thước, hỉ thước, mau đến đây, tên trộm trứng ở chỗ này.” Lại nhặt một viên đá, chuẩn bị ném lên đám hỉ thước phía trên, dẫn bọn nó lại đây.
Khương Bằng An nhấc chân chạy lên núi, anh ta thật sự sợ đám hỉ thước.
Đợi Khương Bằng An đi, Khương Chi Ngộ bỏ đá xuống, cậu chỉ hù dọa Khương Bằng An, cậu làm gì dám ném chứ, đó không phải ngốc sao?
Cậu thả Bối Bối xuống, di chuyển vòng quanh rễ cây, cùng Khương Chi Hoài phát hiện có bụi cỏ che giấu cửa hang của hang thỏ.
Khương Chi Ngộ kích động muốn khóc: “Hang thỏ.”
Bối Bối cũng ghé vào cửa hang xem, nhưng lúc này bé không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Khương Chi Thư kích động chạy đến, cũng ghé vào cửa hang xem: “Tìm hang thỏ, lấy kín tất cả cửa hang khác.”
Bối Bối chỉ vào hai nơi, Khương Chi Hoài đi xem, quả nhiên lại phát hiện thêm hai cửa hang thỏ khác, anh tìm cục đá chặn một trong những các cửa hang, sau đó nói: “Anh quay về lấy diêm, dùng khói hun, chắc chắn có thể khiến thỏ nghẹt thở chui ra.”
Khương Chi Thư vỗ mông: “Anh mang rồi.”
Lấy ra một que diêm, vài người tìm cỏ khô, trực tiếp đốt lửa vào một trong những cửa hang, khói bay vào cửa hang, Khương Chi Ngộ và Khương Chi Hoài ở một cửa hang khác chặn thỏ, hai người cởi áo ra, đợi một chút nữa trực tiếp bắt.
Khương Chi Thư nói: “Cẩn thận chút, đừng để thỏ bỏ chạy.”
Khương Chi Ngộ ôm Bối Bối chạy vòng quanh đám cỏ sậy, rồi nói: “Chúng ta nhìn xem Khương Bình An, con gà rớt vào nồi canh đó trốn chỗ nào rồi, nhà Khương Phú Cường cũng chạy không được.”
Khương Chi Hoài đứng gần, cũng nghe được có hang thỏ, anh nhịn không được nhìn lên trời, đây là muốn cho Bối Bối ăn thịt sao?
Đợi đến chân núi, bốn người thấy được Khương Bằng An đang tránh trên cây.
Anh ta đã ngâm mình trong sông rất lâu, cũng chà rất nhiều, nhưng trên đầu anh ta vẫn rửa mãi không sạch cứt chim.
Khương Chi Ngộ ngẩng đầu xem Khương Bằng An: “Ai ui, thật là lãng phí, ở trong sông rửa sạch làm gì, cứt chim có thể dùng làm phân bón, mang về nhà tốt hơn.”
Khương Bằng An: “...”
Khương Chi Thư: “Vẫn chưa rửa sạch mà, xem cứt chim nở từng đoá hoa trên quần áo của anh, cũng thật đẹp, hahaha.”
Khương Chi Hoài bịt mũi lại: “Có hơi thối.”
Khương Chi Ngộ chạy lại bịt mũi Bối Bối, lùi về sau hai bước: “Đừng làm ngạt thở Bối Bối của chúng tôi.”
Khương Bằng An: “Các cậu biến đi.”
Khương Chi Ngộ nói: “Hỉ thước, hỉ thước, mau đến đi, kẻ trộm ở đây nè.”
Sắc mặt Khương Bằng An xanh mét, leo từ trên cây xuống, trừng mắt nhìn Khương Chi Ngộ: “Cậu có giỏi, có bản lĩnh thì tiếp tục chạy đi.”
Khương Chi Ngộ: “Tôi chạy rồi, làm sao? Anh còn muốn đánh tôi? Anh chạy trước tôi đi rồi nói, Chi Hoài, anh dẫn hỉ thước lại đây đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay nhỏ Bối Bối chỉ lên trên: “Hỉ thước đang ở phía trên tìm người kìa.”
Khương Chi Ngộ: “A, trùng hợp.”
Cậu vội la lên: “Hỉ thước, hỉ thước, mau đến đây, tên trộm trứng ở chỗ này.” Lại nhặt một viên đá, chuẩn bị ném lên đám hỉ thước phía trên, dẫn bọn nó lại đây.
Khương Bằng An nhấc chân chạy lên núi, anh ta thật sự sợ đám hỉ thước.
Đợi Khương Bằng An đi, Khương Chi Ngộ bỏ đá xuống, cậu chỉ hù dọa Khương Bằng An, cậu làm gì dám ném chứ, đó không phải ngốc sao?
Cậu thả Bối Bối xuống, di chuyển vòng quanh rễ cây, cùng Khương Chi Hoài phát hiện có bụi cỏ che giấu cửa hang của hang thỏ.
Khương Chi Ngộ kích động muốn khóc: “Hang thỏ.”
Bối Bối cũng ghé vào cửa hang xem, nhưng lúc này bé không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Khương Chi Thư kích động chạy đến, cũng ghé vào cửa hang xem: “Tìm hang thỏ, lấy kín tất cả cửa hang khác.”
Bối Bối chỉ vào hai nơi, Khương Chi Hoài đi xem, quả nhiên lại phát hiện thêm hai cửa hang thỏ khác, anh tìm cục đá chặn một trong những các cửa hang, sau đó nói: “Anh quay về lấy diêm, dùng khói hun, chắc chắn có thể khiến thỏ nghẹt thở chui ra.”
Khương Chi Thư vỗ mông: “Anh mang rồi.”
Lấy ra một que diêm, vài người tìm cỏ khô, trực tiếp đốt lửa vào một trong những cửa hang, khói bay vào cửa hang, Khương Chi Ngộ và Khương Chi Hoài ở một cửa hang khác chặn thỏ, hai người cởi áo ra, đợi một chút nữa trực tiếp bắt.
Khương Chi Thư nói: “Cẩn thận chút, đừng để thỏ bỏ chạy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro