Thập Niên 70: Bé Con Có Hỏa Nhãn Kim Tinh
Chương 36
2024-11-09 23:13:36
Ăn cơm xong, hai anh em Khương Chi Hoài dọn dẹp chén đũa, Bối Bối cầm giẻ lau bàn, đồng thời ngân nga bài hát do mình sáng tác.
“Lao động là vinh quang nhất, lao động là thú vị nhất, bụng Bối Bối no no, Bối Bối thích lao động nhất.”
Mời vừa dọn dẹp xong, bên ngoài có người gọi Chi Hoài, Chi Ngộ, Bối Bối theo hai anh chạy ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Khương Văn Khang.
Cậu ấy là con trai lớn của đại đội trưởng, cùng một lớp với hai anh em Khương Chi Hoài.
Trong lòng Khương Văn Khang ôm một con thỏ mập, phía sau là ba đứa nhóc: “Chi Hoài, Chi Ngộ, sau này chúng ta là anh em tốt.”
“Các cậu thật sự có nghĩa khí, có thứ gì tốt cũng không giấu.”
“Chúng tôi tìm thấy hang thỏ, hun khói vào bên trong, hun ra một con thỏ mập, cũng nặng khoảng 5 cân. Khương Phú Cường vừa hay thấy chúng tôi bắt thỏ, đã khóc ngay tại chỗ, bây giờ vẫn còn đang hun khói vào hang thỏ. Đã hun hai lần rồi, làm gì còn con thỏ nào nữa.”
Khương Chi Ngộ thấy thịt đau, vậy mà có con thỏ thật sự quay về, thật là con thỏ ngốc…
Đau lòng chết cậu rồi.
Cậu người to, vỗ ngực nói: “Chúng ta là anh em tốt, uống chén canh lớn, ăn miếng thịt lớn.”
Khương Văn Khang và mấy người kích động la lên: “Uống chén canh lớn, ăn miếng thịt lớn. Anh em, buổi chiều chúng ta nói tiếp, bây giờ chúng ta chia thịt trước.”
Thời buổi này, có thể ăn thịt, là chuyện cực kỳ tốt.
Đợi mấy người đó đi xong, ba anh em vào phòng, Khương Chi Ngộ ôm ngực, đau đến mức nhẹ răng trợn mắt: “Ôi, đau lòng quá, đi, chúng ta lại đi xem hang thỏ.’
Khoé miệng Khương Chi Hoài giật giật: “Khương Phú Cường còn ở đó hun, chắc chắn là không có, hơn nữa một lát nữa phải đi làm việc rồi.”
Bối Bối bò lên trên ghế, đứng lên cao, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Anh hai, có phải anh quên em rồi không? Có hoả nhãn kim tinh của em đây, nhà chúng ta có thể thiếu thỏ ăn sao? Mỗi ngày chúng ta lên núi tìm hang thỏ.”
Khương Chi Ngộ chụp cái bàn: “Đúng vậy, một hang tỏ thì tính là gì, trên núi có hàng trăm, hàng ngàn hang thỏ, về sau mỗi ngày chúng ta đều sẽ ăn thỏ.”
Bối Bối kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực, tiếp tục khoác lác: “Mỗi ngày ăn thịt thỏ cũng ngán, chúng ta bắn thỏ và gà rừng ăn cùng đi.”
Bé đưa tay ôm ảnh chụp của Khương Hải Thành lên: “Ba, cho chúng con bắt thỏ và gà rừng ăn nha, yêu ba.”
Bé còn hôn mấy cái, trên tấm kính của khung ảnh còn để lại mấy vệt nước miếng.
Khương Chi Ngọ: “Thịt thỏ ăn cả đời anh cũng không ngán.”
Khương Chi Hoài: Da trâu thổi đến trời cao…
Ngay sau đó, Bối Bối ngáp một cái, tay nhỏ che miệng, nước mắt lưng tròng.
Bé mệt mỏi.
Khương Chi Hoài ôm bé xuống: “Ngủ một lát đi.’
Bối Bối lắc đầu: “Bối Bối muốn đi làm việc với anh cả, Bối Bối ở nhà một mình sợ.”
“Lao động là vinh quang nhất, lao động là thú vị nhất, bụng Bối Bối no no, Bối Bối thích lao động nhất.”
Mời vừa dọn dẹp xong, bên ngoài có người gọi Chi Hoài, Chi Ngộ, Bối Bối theo hai anh chạy ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Khương Văn Khang.
Cậu ấy là con trai lớn của đại đội trưởng, cùng một lớp với hai anh em Khương Chi Hoài.
Trong lòng Khương Văn Khang ôm một con thỏ mập, phía sau là ba đứa nhóc: “Chi Hoài, Chi Ngộ, sau này chúng ta là anh em tốt.”
“Các cậu thật sự có nghĩa khí, có thứ gì tốt cũng không giấu.”
“Chúng tôi tìm thấy hang thỏ, hun khói vào bên trong, hun ra một con thỏ mập, cũng nặng khoảng 5 cân. Khương Phú Cường vừa hay thấy chúng tôi bắt thỏ, đã khóc ngay tại chỗ, bây giờ vẫn còn đang hun khói vào hang thỏ. Đã hun hai lần rồi, làm gì còn con thỏ nào nữa.”
Khương Chi Ngộ thấy thịt đau, vậy mà có con thỏ thật sự quay về, thật là con thỏ ngốc…
Đau lòng chết cậu rồi.
Cậu người to, vỗ ngực nói: “Chúng ta là anh em tốt, uống chén canh lớn, ăn miếng thịt lớn.”
Khương Văn Khang và mấy người kích động la lên: “Uống chén canh lớn, ăn miếng thịt lớn. Anh em, buổi chiều chúng ta nói tiếp, bây giờ chúng ta chia thịt trước.”
Thời buổi này, có thể ăn thịt, là chuyện cực kỳ tốt.
Đợi mấy người đó đi xong, ba anh em vào phòng, Khương Chi Ngộ ôm ngực, đau đến mức nhẹ răng trợn mắt: “Ôi, đau lòng quá, đi, chúng ta lại đi xem hang thỏ.’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoé miệng Khương Chi Hoài giật giật: “Khương Phú Cường còn ở đó hun, chắc chắn là không có, hơn nữa một lát nữa phải đi làm việc rồi.”
Bối Bối bò lên trên ghế, đứng lên cao, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Anh hai, có phải anh quên em rồi không? Có hoả nhãn kim tinh của em đây, nhà chúng ta có thể thiếu thỏ ăn sao? Mỗi ngày chúng ta lên núi tìm hang thỏ.”
Khương Chi Ngộ chụp cái bàn: “Đúng vậy, một hang tỏ thì tính là gì, trên núi có hàng trăm, hàng ngàn hang thỏ, về sau mỗi ngày chúng ta đều sẽ ăn thỏ.”
Bối Bối kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực, tiếp tục khoác lác: “Mỗi ngày ăn thịt thỏ cũng ngán, chúng ta bắn thỏ và gà rừng ăn cùng đi.”
Bé đưa tay ôm ảnh chụp của Khương Hải Thành lên: “Ba, cho chúng con bắt thỏ và gà rừng ăn nha, yêu ba.”
Bé còn hôn mấy cái, trên tấm kính của khung ảnh còn để lại mấy vệt nước miếng.
Khương Chi Ngọ: “Thịt thỏ ăn cả đời anh cũng không ngán.”
Khương Chi Hoài: Da trâu thổi đến trời cao…
Ngay sau đó, Bối Bối ngáp một cái, tay nhỏ che miệng, nước mắt lưng tròng.
Bé mệt mỏi.
Khương Chi Hoài ôm bé xuống: “Ngủ một lát đi.’
Bối Bối lắc đầu: “Bối Bối muốn đi làm việc với anh cả, Bối Bối ở nhà một mình sợ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro