Thập Niên 70: Bé Con Có Hỏa Nhãn Kim Tinh

Chương 37

2024-11-09 23:13:36

Khương Chi Hoài nói: “Vẫn ngủ được một chút, khi nào đi làm, anh gọi em dậy.”

Bối Bối đưa ngón tay: “Móc ngoéo.”

Khương Chi Hoài đưa ngón tay móc vào ngón tay nhỏ của Bối Bối.

“Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi là chó con.” Khi ngón tay đóng dấu xong, Bối Bối ôm cổ Khương Chi Hoài, đôi mắt đã bắt đầu mơ hồ.

Khương Chi Hoài ôm bé đặt lên giường, Khương Chi Ngộ cũng cởi giày bò lên giường, gối lên cánh tay, nằm trên giường: “Đau lòng ngủ không được, thỏ mập.”

Khương Chi Hoài cầm quạt, quạt gió cho Bối Bối: “Còn tốt hơn để Khương Bằng An bắt được thỏ.”

Khương Chi Ngộ vỗ đầu: “Chúng ta đã hun cửa hang, dấu vết quá lớn, cực kỳ dễ tìm thấy, cho dù thím Triệu ở trên núi tìm Khương Bằng An, cũng chắc chắn sẽ đi tìm hang thỏ.”

Nỗi đau biến mất, cậu nhịn không được mà vui vẻ: “Khương Bằng An nhất định bị chọc tức đến hộc máu, anh ta ngồi trên cây, phía dưới có một hang thỏ, bên trong lại có ba con thỏ con, haha.”

Khương Chi Ngộ buồn ngủ, cậu ngáp một cái, ôm Bối Bối: “Chi Hoài, chúng ta cũng ngủ một chút đi, bà sẽ gọi chúng ta.”

Khương Chi Hoài đẩy cánh tay Khương Chi Ngộ: “Đừng dựa gần Bối Bối, quá nóng, trên người em ấy sẽ ra mồ hôi.”

Khương Chi Ngộ: “...Được rồi.” Cậu nghiêng đầu hôn một cái lên mặt Bối Bối, rất nhanh đã ngủ mất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khương Chi Hoài vừa quạt gió, vừa suy nghĩ, tại sao Bối Bối có thể thấy những thứ này?

Là ba thấy bọn con sống quá khổ, nên mới gửi đồ cho bọn con sao?

Anh nhìn cái bụng tròn vo của Bối Bối, cảm thấy vui vẻ, hy vọng lớn nhất của anh là có thể thấy Bối Bối hạnh phúc.

Thời gian thật sự trôi rất nhanh, anh đang suy nghĩ lung tung, bà Khương đẩy cửa đi vào: “Để Bối Bối ngủ ở nhà sao?”

Khương Chi Hoài lắc đầu: “Bối Bối nhát gan, tỉnh dậy phát hiện một mình ở nhà sẽ sợ hãi.”

Anh dùng quạt hương bồ vỗ mặt Khương Chi Ngộ: “Chi Ngộ, làm việc.”

Khương Chi Ngộ trở mình, tiếp tục ngáy ngủ.

Khương Chi Hoài: “Chi Ngộ, dậy ăn thịt thỏ cay.”

Khương Chi Ngộ lập tức xoay người ngồi dậy: “Thịt thỏ cay, đợi em.”

Khương Chi Hoài: “Mơ thấy được ăn thịt thỏ cay?”

Khương Chi Ngộ mơ mơ màng màng gãi đầu, xoay người xuống giường: “Tại sao em cảm thấy có người vừa mới gọi em đi ăn thịt thỏ cay chứ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bà Khương nhịn không được mà cười: “Buổi chiều sẽ làm.”

Khương Chi Ngộ nói: “Bà nội, phải khoá cửa cẩn thận, nếu không sẽ có người vào trộm thịt thỏ của chúng ta.”

Bà Khương: “Còn cần con nói sao?”

Khương Chi Hoài bế Bối Bối đang ngủ say lên: “Bối Bối, tỉnh dậy đi, chúng ta đi làm việc.”

Khương Chi Ngộ tìm lông gà, dùng lông gà quét mặt Bối Bối, Bối Bối có hơi ngứa, đầu chui vào ngực Khương Chi Hoài.

Khương Chi Hoài cười: “Bối Bối, dậy làm việc thôi, buổi tối chúng ta ngủ tiếp.”

Bối Bối mơ màng mở to mắt, đưa tay ôm eo Khương Chi Hoài: “Anh cả, buồn ngủ quá.”

Khương Chi Ngộ cầm lược chải đầu giúp bé, lại thắt cho bé bím tóc nhỏ xinh đẹp, nhưng cậu chưa bao giờ học cách thắt nơ.

Khương Chi Ngộ lại dùng nước giếng làm ướt khăn lông, lau mặt cho Bối Bối, nước giếng lành lạnh nháy mắt khiến bé lên tinh thần, bé mang giày, được hai anh trai nắm tay đi ra ngoài.

Bà Khương cũng lấy nước sôi để nguội, khoá cửa bếp cẩn thận, cầm theo bình gốm sứ, cùng nhau ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Bối Bối không muốn đi đường, làm nũng nói: “Anh ơi, ôm Bối Bối một cái.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Bé Con Có Hỏa Nhãn Kim Tinh

Số ký tự: 0