Thập Niên 70: Bé Con Có Hỏa Nhãn Kim Tinh
Chương 38
2024-11-09 23:13:36
Khương Chi Hoài ôm bé, Bối Bối cười tủm tỉm hôn lên mặt anh trai một cái: “Anh thật tốt.”
Khương Chi Hoài ôm một lúc, Bối Bối đã vui vẻ nhảy từ trong lòng anh xuống, khôi phục tinh thần, nhảy nhót ở ven đường nhặt hoa dại.
Khương Chi Ngộ nói: “Buổi tối chúng ta lại đi tìm trứng vịt, xem hôm nay có thể được mấy con, lỡ đây lại có một tổ trứng vịt…”
Bối Bối cười hì hì: “Vậy thì tuyệt vời.”
Bà Khương nhìn ba đứa nhỏ cãi nhau ồn ào, nhịn không được mà người, ba đứa nhỏ thật sự tốt.
Lại đi về phía trước, mấy đứa nhỏ choai choai cùng đi vào, trong đó có Khương Văn Khang, anh em tốt của Khương Chi Ngộ, mỗi nhà của mấy người bọn họ chia hơn nửa cân thịt thỏ.
Bọn họ sung sướng bao nhiêu thì Khương Phú Cường bức bối bấy nhiêu, hun cả một buổi trưa trong hang thỏ, ngay cả lông thỏ cũng không nhìn thấy, buổi trưa không có cơm ăn, buổi chiều còn phải đi làm, mùi vị đó, chỉ có bụng bị xẹp mới biết.
Buổi chiều Bối Bối đều chơi trên đất, vì mong chờ thịt thỏ cay, cả buổi chiều tâm tình bé đều cực kỳ tốt, nhìn cái gì cũng thuận mắt.
Mọi người làm một lúc lâu, ngồi ở hai bên đầu ruộng, nghỉ ngơi uống nước, Bì Đản đứng trước mặt Bối Bối hỏi: “Thịt thỏ ăn ngon không? Mùi vị thì thỏ thế nào? Buổi tối tôi có thể đến nhà cậu ăn thịt thỏ được không?”
Bối Bối phồng má nhìn cậu ta: “Da mặt cậu rất dày nha, người nhà không nói với cậu, không thể tuỳ ý lấy đồ của người khác sao? Ông bà và anh trai tôi từ nhỏ đã nói với tôi, không được xin đồ ăn từ người khác.”
Bì Đản nói: “Mẹ tôi nói nhà không có thỏ, tôi muốn ăn thịt thỏ, thì qua nhà các cậu ăn.”
Triệu Thuý Bình xấu hổ: “Bì Đản không được nói bậy, mẹ chưa từng nói vậy.”
Đứa nhỏ thế này có thể nói dối sao?
Mọi người cười lớn, mấy người phụ nữ nói: “Nhà ai cũng có món ngon, cớ gì phải chia cho người khác?”
Bối Bối chạy qua bên kia chơi, không muốn nói chuyện với Bì Đản.
Đến khi mọi người tan làm, Khương Chi Hoài và Khương Chi Ngộ tới đón Bối Bối đi chơi, bà Khương về nhà làm thịt thỏ cay.
Bọn chúng chạy tới trước hang thỏ xem, vừa đến nơi, đã phát hiện có không ít người, đám nhóc loi nhoi trong thôn cũng chạy tới, Khương Phú Cường đang dùng cỏ khô hun cửa hang, Khương Bằng An hun một cửa hang khác, mong có thể có thỏ chạy ra.
Nhưng, không có.
Khương Chi Ngộ bò bò lên trên một cây dương liễu bên cạnh, ngồi trên cây, hai tay đung đưa lá cây: “Cố lên, cố lên, cố lên, cố lên.”
Bối Bối cũng ôm thân cây bò lên, bé bò lên trên một chút, lại trượt xuống, bé ngửa đầu gọi: “Anh hai.”
Khương Chi Hoài đứng ở dưới nâng mông Bối Bối lên, Khương Chi Thư, Khương Chi Hàng cũng ở bên cạnh giúp đỡ, Khương Chi Ngộ ở phía trên kéo, cuối cùng Bối Bối cũng bò được lên trên cây.
Bối Bối ngồi vững trên cây, cũng cầm lấy hai cành cây, la hét cùng với Khương Chi Ngộ: “Cố lên, cố lên, cố lên, cố lên.”
Khương Bằng An nghiêng đầu nhìn mấy anh em, sự tức giận trong mắt tràn ra ngoài, anh ta đã từng trèo lên cây dương liễu đó, vậy mà anh ta lại không phát hiện ra hang thỏ, ngược lại, còn khiến ba đứa nhóc này tóm được ba con thỏ mập.
Anh ta quát: “Câm miệng.”
Khương Chi Ngộ: “Tôi chỉ cổ vũ các anh, sao lại hung dữ vậy chứ? Lúc này cũng không có hỉ thước, bình tĩnh đi, anh đừng doạ thỏ bỏ chạy.”
Khương Bằng An nhìn thằng nhãi ranh trên cây mà muốn đấm một phát cho hả giận, nhưng dù sao anh ta cũng 17 tuổi, đương nhiên không thể động thủ.
Hai người hun qua hun lại hang thỏ, kết quả rất rõ ràng, không có thỏ.
Khương Chi Hoài ôm một lúc, Bối Bối đã vui vẻ nhảy từ trong lòng anh xuống, khôi phục tinh thần, nhảy nhót ở ven đường nhặt hoa dại.
Khương Chi Ngộ nói: “Buổi tối chúng ta lại đi tìm trứng vịt, xem hôm nay có thể được mấy con, lỡ đây lại có một tổ trứng vịt…”
Bối Bối cười hì hì: “Vậy thì tuyệt vời.”
Bà Khương nhìn ba đứa nhỏ cãi nhau ồn ào, nhịn không được mà người, ba đứa nhỏ thật sự tốt.
Lại đi về phía trước, mấy đứa nhỏ choai choai cùng đi vào, trong đó có Khương Văn Khang, anh em tốt của Khương Chi Ngộ, mỗi nhà của mấy người bọn họ chia hơn nửa cân thịt thỏ.
Bọn họ sung sướng bao nhiêu thì Khương Phú Cường bức bối bấy nhiêu, hun cả một buổi trưa trong hang thỏ, ngay cả lông thỏ cũng không nhìn thấy, buổi trưa không có cơm ăn, buổi chiều còn phải đi làm, mùi vị đó, chỉ có bụng bị xẹp mới biết.
Buổi chiều Bối Bối đều chơi trên đất, vì mong chờ thịt thỏ cay, cả buổi chiều tâm tình bé đều cực kỳ tốt, nhìn cái gì cũng thuận mắt.
Mọi người làm một lúc lâu, ngồi ở hai bên đầu ruộng, nghỉ ngơi uống nước, Bì Đản đứng trước mặt Bối Bối hỏi: “Thịt thỏ ăn ngon không? Mùi vị thì thỏ thế nào? Buổi tối tôi có thể đến nhà cậu ăn thịt thỏ được không?”
Bối Bối phồng má nhìn cậu ta: “Da mặt cậu rất dày nha, người nhà không nói với cậu, không thể tuỳ ý lấy đồ của người khác sao? Ông bà và anh trai tôi từ nhỏ đã nói với tôi, không được xin đồ ăn từ người khác.”
Bì Đản nói: “Mẹ tôi nói nhà không có thỏ, tôi muốn ăn thịt thỏ, thì qua nhà các cậu ăn.”
Triệu Thuý Bình xấu hổ: “Bì Đản không được nói bậy, mẹ chưa từng nói vậy.”
Đứa nhỏ thế này có thể nói dối sao?
Mọi người cười lớn, mấy người phụ nữ nói: “Nhà ai cũng có món ngon, cớ gì phải chia cho người khác?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bối Bối chạy qua bên kia chơi, không muốn nói chuyện với Bì Đản.
Đến khi mọi người tan làm, Khương Chi Hoài và Khương Chi Ngộ tới đón Bối Bối đi chơi, bà Khương về nhà làm thịt thỏ cay.
Bọn chúng chạy tới trước hang thỏ xem, vừa đến nơi, đã phát hiện có không ít người, đám nhóc loi nhoi trong thôn cũng chạy tới, Khương Phú Cường đang dùng cỏ khô hun cửa hang, Khương Bằng An hun một cửa hang khác, mong có thể có thỏ chạy ra.
Nhưng, không có.
Khương Chi Ngộ bò bò lên trên một cây dương liễu bên cạnh, ngồi trên cây, hai tay đung đưa lá cây: “Cố lên, cố lên, cố lên, cố lên.”
Bối Bối cũng ôm thân cây bò lên, bé bò lên trên một chút, lại trượt xuống, bé ngửa đầu gọi: “Anh hai.”
Khương Chi Hoài đứng ở dưới nâng mông Bối Bối lên, Khương Chi Thư, Khương Chi Hàng cũng ở bên cạnh giúp đỡ, Khương Chi Ngộ ở phía trên kéo, cuối cùng Bối Bối cũng bò được lên trên cây.
Bối Bối ngồi vững trên cây, cũng cầm lấy hai cành cây, la hét cùng với Khương Chi Ngộ: “Cố lên, cố lên, cố lên, cố lên.”
Khương Bằng An nghiêng đầu nhìn mấy anh em, sự tức giận trong mắt tràn ra ngoài, anh ta đã từng trèo lên cây dương liễu đó, vậy mà anh ta lại không phát hiện ra hang thỏ, ngược lại, còn khiến ba đứa nhóc này tóm được ba con thỏ mập.
Anh ta quát: “Câm miệng.”
Khương Chi Ngộ: “Tôi chỉ cổ vũ các anh, sao lại hung dữ vậy chứ? Lúc này cũng không có hỉ thước, bình tĩnh đi, anh đừng doạ thỏ bỏ chạy.”
Khương Bằng An nhìn thằng nhãi ranh trên cây mà muốn đấm một phát cho hả giận, nhưng dù sao anh ta cũng 17 tuổi, đương nhiên không thể động thủ.
Hai người hun qua hun lại hang thỏ, kết quả rất rõ ràng, không có thỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro