Thập Niên 70: Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật
Chương 13
Mạn Thu
2024-08-02 12:24:03
Đương nhiên, nơi Tiêu Cửu theo dõi sớm nhất chính là vườn rau ở hậu viện, sau lại phát hiện, cô hoàn toàn không thể thi triển ra gì, bởi vì mỗi ngày Dư Mạch Tuệ đều tưới nước, bắt côn trùng, vườn rau có thu hoạch gì, trong lòng cô ấy rất rõ ràng, muốn động tay động chân thì căn bản không có khả năng.
Cô lại không thể làm ra chuyện kỳ tích thu hoạch rau trong đất trồng sau chỉ một đêm, cô biết vài năm sau, sẽ có một hồi rung chuyển lớn, nếu chuyện này không cẩn thận truyền ra ngoài, rất khó nói, đến lúc đó Tiêu gia có thể sẽ xảy ra chuyện hay không.
Hiện tại phiền não của Tiêu Cửu đã hết, trong lòng cô tràn đầy chờ mong về hành trình trên núi lần này, mình cuối cùng đã có thể cống hiến cho gia đình này, mình nợ bọn họ quá nhiều, trong lòng không thoải mái, ôi...
Nhà bọn họ vốn ở cuối thôn, trên đường cơ bản không gặp phải người nào, Tiêu Định Quốc dẫn theo hai đứa nhỏ đi một con đường khác lên núi.
Đi tới chân núi, Tiêu Cửu cảm giác nơi này so với nơi lần trước Tiêu Thiết Đản đưa cô đi không kém nhiều lắm, đều là bộ dáng đất sắp bị đào trọc.
Cũng may cha cô ra sức, bọn họ có thể tiếp tục đi lên núi, đi hơn nửa ngày, rốt cục có chút màu xanh lá cây, nhưng cũng chỉ là cỏ dại nhỏ, hơn nữa có bộ dáng buồn bã ỉu xìu.
Tâm Tiêu Cửu lành lạnh, tâm nói không thể nào, trong tiểu thuyết không phải nói thời kỳ đói kém rất nhiều người trong thôn sinh hoạt còn tốt hơn chút so với trong thành sao?
Dựa vào núi lớn thế nào cũng không đói chết, nhưng mà sao hai lần cô lên núi đều nhìn thấy toàn đất trụi lủi, là tư thế cô lên núi không đúng sao?
Tiêu Thiết Đản hiển nhiên cũng rất thất vọng, lúc trước nhìn cha cậu có nhiều lần đưa theo con mồi xuống núi, cho rằng đi theo cha sẽ có thể nhìn thấy núi lớn không giống phía dưới.
Tiêu Định Quốc sờ sờ cái đầu to của con trai, có hơi trầm mặc, thời gian ngắn ngủi không đến hai năm, anh đã sắp không nhớ rõ bộ dáng ngọn núi lớn đã từng sinh cơ bừng bừng này.
Tiêu Cửu quét nhìn chung quanh, cha cô ngày thường bận rộn không thấy bóng người, lần sau dẫn bọn họ lên núi không biết là lúc nào, nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này.
Ông trời quả nhiên không phụ lòng người!
Tiêu Cửu phát hiện phía trước cách đó không xa, phía sau tảng đá lớn ẩn ẩn có màu xanh biếc lộ ra, mặc kệ là gì, cô đều phải đi xem.
Cô thừa dịp Tiêu Định Quốc và Tiêu Thiết Đản đang nói chuyện, chậm rãi đi qua tảng đá lớn, thật tốt quá, là rau dại, tuy rằng chỉ là chút, nhưng cô có thể làm cho nó biến thành một mảng lớn.
Sợ bị cha và anh trai phát hiện, Tiêu Cửu lập tức khẽ chạm vào thân rau dại, chậm rãi đưa dị năng vào, cô quyết định lần này chơi lớn, dù sao lần lên núi sau cũng không biết tới khi nào.
Chờ khi Tiêu Định Quốc phát hiện cô ghé vào tảng đá lớn, mảng rau dại đã có một mảnh nhỏ.
“Tiểu Cửu, con ở bên kia làm gì?" Tiêu Định Quốc bật cười nhìn con gái nhỏ giống như rùa đen, cả người ghé vào tảng đá lớn, dẫn con trai đi qua.
Và rồi...
“Oa! Em gái tìm được nhiều rau dại như vậy à, rau này anh biết, trước kia anh đã cùng mẹ đào được, đây là rau chổi, khi đó anh còn chê cười tên không dễ nghe, không muốn ăn.”
Tiêu Thiết Đản nuốt nước miếng, không đợi cậu làm gì, Tiêu Định Quốc đã ôm lấy con gái, để cô đứng vững, bắt đầu hái rau chổi.
Cũng may trước khi xuất phát, Thiết Đản vẫn luôn ồn ào muốn săn gà rừng, nhất định bắt anh đeo gùi theo, nếu không, nhiều rau chổi như vậy thật đúng là không dễ lấy về.
Tiêu Định Quốc thật sự vui vẻ, cảm khái vừa rồi cũng ném ra sau đầu, không có gì quan trọng hơn đồ có thể lên bàn ăn!
Hái rau chổi xong, lúc chỉ còn lại rễ cây, ba cha con lại đi đến trên núi, lần này bọn họ rõ ràng nhiều hơn chút cảm giác nhảy nhót, kỳ vọng còn có thể có thu hoạch khác.
Cô lại không thể làm ra chuyện kỳ tích thu hoạch rau trong đất trồng sau chỉ một đêm, cô biết vài năm sau, sẽ có một hồi rung chuyển lớn, nếu chuyện này không cẩn thận truyền ra ngoài, rất khó nói, đến lúc đó Tiêu gia có thể sẽ xảy ra chuyện hay không.
Hiện tại phiền não của Tiêu Cửu đã hết, trong lòng cô tràn đầy chờ mong về hành trình trên núi lần này, mình cuối cùng đã có thể cống hiến cho gia đình này, mình nợ bọn họ quá nhiều, trong lòng không thoải mái, ôi...
Nhà bọn họ vốn ở cuối thôn, trên đường cơ bản không gặp phải người nào, Tiêu Định Quốc dẫn theo hai đứa nhỏ đi một con đường khác lên núi.
Đi tới chân núi, Tiêu Cửu cảm giác nơi này so với nơi lần trước Tiêu Thiết Đản đưa cô đi không kém nhiều lắm, đều là bộ dáng đất sắp bị đào trọc.
Cũng may cha cô ra sức, bọn họ có thể tiếp tục đi lên núi, đi hơn nửa ngày, rốt cục có chút màu xanh lá cây, nhưng cũng chỉ là cỏ dại nhỏ, hơn nữa có bộ dáng buồn bã ỉu xìu.
Tâm Tiêu Cửu lành lạnh, tâm nói không thể nào, trong tiểu thuyết không phải nói thời kỳ đói kém rất nhiều người trong thôn sinh hoạt còn tốt hơn chút so với trong thành sao?
Dựa vào núi lớn thế nào cũng không đói chết, nhưng mà sao hai lần cô lên núi đều nhìn thấy toàn đất trụi lủi, là tư thế cô lên núi không đúng sao?
Tiêu Thiết Đản hiển nhiên cũng rất thất vọng, lúc trước nhìn cha cậu có nhiều lần đưa theo con mồi xuống núi, cho rằng đi theo cha sẽ có thể nhìn thấy núi lớn không giống phía dưới.
Tiêu Định Quốc sờ sờ cái đầu to của con trai, có hơi trầm mặc, thời gian ngắn ngủi không đến hai năm, anh đã sắp không nhớ rõ bộ dáng ngọn núi lớn đã từng sinh cơ bừng bừng này.
Tiêu Cửu quét nhìn chung quanh, cha cô ngày thường bận rộn không thấy bóng người, lần sau dẫn bọn họ lên núi không biết là lúc nào, nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này.
Ông trời quả nhiên không phụ lòng người!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Cửu phát hiện phía trước cách đó không xa, phía sau tảng đá lớn ẩn ẩn có màu xanh biếc lộ ra, mặc kệ là gì, cô đều phải đi xem.
Cô thừa dịp Tiêu Định Quốc và Tiêu Thiết Đản đang nói chuyện, chậm rãi đi qua tảng đá lớn, thật tốt quá, là rau dại, tuy rằng chỉ là chút, nhưng cô có thể làm cho nó biến thành một mảng lớn.
Sợ bị cha và anh trai phát hiện, Tiêu Cửu lập tức khẽ chạm vào thân rau dại, chậm rãi đưa dị năng vào, cô quyết định lần này chơi lớn, dù sao lần lên núi sau cũng không biết tới khi nào.
Chờ khi Tiêu Định Quốc phát hiện cô ghé vào tảng đá lớn, mảng rau dại đã có một mảnh nhỏ.
“Tiểu Cửu, con ở bên kia làm gì?" Tiêu Định Quốc bật cười nhìn con gái nhỏ giống như rùa đen, cả người ghé vào tảng đá lớn, dẫn con trai đi qua.
Và rồi...
“Oa! Em gái tìm được nhiều rau dại như vậy à, rau này anh biết, trước kia anh đã cùng mẹ đào được, đây là rau chổi, khi đó anh còn chê cười tên không dễ nghe, không muốn ăn.”
Tiêu Thiết Đản nuốt nước miếng, không đợi cậu làm gì, Tiêu Định Quốc đã ôm lấy con gái, để cô đứng vững, bắt đầu hái rau chổi.
Cũng may trước khi xuất phát, Thiết Đản vẫn luôn ồn ào muốn săn gà rừng, nhất định bắt anh đeo gùi theo, nếu không, nhiều rau chổi như vậy thật đúng là không dễ lấy về.
Tiêu Định Quốc thật sự vui vẻ, cảm khái vừa rồi cũng ném ra sau đầu, không có gì quan trọng hơn đồ có thể lên bàn ăn!
Hái rau chổi xong, lúc chỉ còn lại rễ cây, ba cha con lại đi đến trên núi, lần này bọn họ rõ ràng nhiều hơn chút cảm giác nhảy nhót, kỳ vọng còn có thể có thu hoạch khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro