Thập Niên 70: Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật

Chương 14

Mạn Thu

2024-08-02 12:24:03

Tiêu Cửu cũng thật vui vẻ, cuối cùng anh hùng cũng có đất dụng võ, cô quan sát hoàn cảnh xung quanh càng thêm cẩn thận, Tiêu Định Quốc dặn dò bọn họ không thể rời khỏi tầm mắt của anh, rồi buông tay bọn họ ra.

Anh thấy ven đường có không ít cành khô, nên gom lại một chỗ, dùng dây leo buộc lại, đưa về nhà có thể làm củi, cuộc sống trong đại đội chính là như vậy, có thứ gì trong nhà có thể dùng đến, đều sẽ kéo về nhà, nhà ai cũng là như vậy.

Tiêu Định Quốc có chuyện phải làm, Tiêu Thiết Đản vốn có tính tình nghịch ngợm hiếu động, chỉ là nghe lời không đi xa, nhất thời nửa khắc lại không dừng lại được, bắt đầu chạy khắp nơi.

Thế này cũng rất thuận tiện cho Tiêu Cửu phát huy, cô vừa mới nhìn thấy dưới tàng cây khô có chút màu xanh biếc.

Cô đi tới bên cạnh cây khô, không hề do dự, trước tiếp xúc với một điểm màu xanh kia biếc, đưa dị năng vào.

Sau đó, mảng lớn mảng lớn màu xanh lá cây tranh nhau chui ra từ dưới lòng đất cây khô, hóa ra là rau diếp ngựa, thứ này cũng có thể ăn!

Chờ chúng lớn thành một bụi lớn, Tiêu Cửu mới thu tay về.

Nhớ tới nữ chính từng đọc trong truyện mỗi lần lên núi đều sẽ có thu hoạch, sau đó được người ta gọi là Phúc Bảo hoặc là Phúc Tinh, ngón chân Tiêu Cửu cuộn tròn chút, có hơi xấu hổ, hơn nữa trận vận động vài năm sau, loại danh hiệu này lại sẽ mang đến phiền toái cho cô và người nhà.

Cô nhìn Thiết Đản chạy tung tăng đầy đất, nhét rau diếp ngựa vào trong cây khô, sau đó ngồi trên cành khô.

Không lâu sau, Tiêu Thiết Đản đã phát hiện em gái đang im lặng ngồi, cậu do dự một lát, nghĩ mình là anh trai, hẳn là nên dẫn theo em gái cùng nhau chơi đùa, nên đi tới bên cạnh Tiêu Cửu, kéo cô lên: "Em gái, anh dẫn em đi chơi.

Tiêu Cửu vừa đứng lên rời đi, màu xanh phía dưới cây khô đã không giấu được, Thiết Đản kinh hô lên, "Cha, cha, mau tới, xem con tìm được gì này!"

Tiêu Định Quốc nghe được tiếng con trai gọi, lập tức đi tới, nhìn thấy con trai chỉ vào dưới gốc cây khô hưng phấn nói: "Cha, mau, phía dưới có rau dại, con nhìn thấy rồi!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Định Quốc cũng nhìn thấy, anh vỗ vỗ đầu con trai, cười nói: "Đứa nhỏ ngoan!”

Sau đó, tay chân nhanh nhẹn dời cây khô ra, dưới tàng cây khô rậm rạp mọc đầy rau diếp ngựa, hai cha con cực kỳ vui vẻ, lập tức động thủ ngắt lấy.

Tiêu Cửu cũng hỗ trợ, còn thừa dịp bọn họ không chú ý, lại dùng dị năng sinh ra một ít rau diếp ngựa.

Sau đó, như kỳ tích, một con gà rừng không biết từ nơi nào tới thế mà một đầu đâm vào bụi rậm rau diếp ngựa, bị Tiêu Định Quốc nhanh tay lẹ mắt bắt được, đây thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.

Tiêu Cửu chỉ cảm thấy đây là trùng hợp, không coi ra gì, còn vui vẻ đánh rắm cầu vồng*: "Cha thật giỏi, thật lợi hại!"

(*Nịnh nọt)

Thiết Đản lập tức bắt đầu líu lo, cậu thật sự thèm, trước đó, khi em gái vừa về đến nhà, cha săn được một con gà rừng, đùi gà đều cho ông bà ăn, không có phần của cậu, nhưng mà, cậu cũng được gặm cánh gà, siêu cấp thỏa mãn.

Lần này, cậu muốn đặt trước, thế nào cũng phải giữ cho cậu một cái đùi gà.

"Được, cho con, con và em gái mỗi người một cái." Tiêu Định Quốc đáp rất dứt khoát, cha mẹ phải hiếu thuận, đứa nhỏ cũng phải nuôi dưỡng.

Ba cha con được xưng là thắng lợi trở về, ba người đều tươi cười, trên đường trở về, Tiêu Cửu lại phát hiện có con thỏ đang gặm rễ cây lúc trước cô phát triển.

Đương nhiên lần này Tiêu Định Quốc không thể bắt được, bọn họ còn chưa tới gần, con thỏ đã chạy mất.

Tiêu Cửu nhìn vết răng thỏ trên gốc như có điều suy nghĩ, hơn nữa có con gà rừng vừa rồi, chúng nó giống như đều cảm thấy rất hứng thú với thực vật mà cô dùng dị năng thúc đẩy sinh ra, hoặc là nói cách khác, chúng nó cảm thấy hứng thú với dị năng của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật

Số ký tự: 0