Thập Niên 70: Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật
Chương 6
Mạn Thu
2024-08-02 12:24:03
Cuộc sống của cả nhà bọn họ xem như không có trở ngại, nhân khẩu trong nhà ít, cha mẹ chồng lại có tính toán, năm ngoái còn dự trữ một ít lương thực, cho tới bây giờ còn chưa đói bụng.
Chỉ là theo thời gian hạn hán càng ngày càng dài, trong đất không có thu hoạch, lương thực dự trữ cũng không nhiều lắm, có thể chống đỡ qua năm nay xem như tốt, sang năm còn phải nghĩ biện pháp khác, hy vọng trời mưa nhanh chút mới tốt.
"Cha đã trở lại, cha, ông nội!" Tiêu Thiết Đản vui vẻ nghênh đón, nhỏ giọng hỏi Tiêu Định Quốc, "Cha, hôm nay trong nhà có thể ăn thịt không?"
Đừng nhìn cậu bình thường hô to này kia, thật ra miệng rất nghiêm, chuyện cha và ông nội trong nhà có thể săn thú này, ai cậu cũng chưa từng nói cho biết.
Tiêu Định Quốc sờ sờ đầu con trai: "Hôm nay vận may tốt, bắt được một con gà rừng, bảo mẹ con hầm thành canh gà, bồi bổ thân thể cho em gái con.”
“Được!" Tiêu Thiết Đản nghe thấy có canh gà uống, vui vẻ đi theo sau mông Tiêu Định Quốc, ngoan ngoãn trở về.
Tiêu Thủ Thành tuy rằng có chút ý kiến đối với việc con gái muốn nuôi một cô bé không có huyết thống, nhưng cả nhà bọn họ cũng không phải người có tính tình máu lạnh, thật sự để bọn họ nhìn Tiêu Cửu đi tìm chết, bọn họ cũng không làm được, chỉ có thể thở dài một tiếng, ngầm thừa nhận.
“Chồng à, anh đã về rồi." Dư Mạch Tuệ thấy nụ cười sáng lạn trên mặt con trai thì biết chồng khẳng định có thu hoạch, trên mặt cũng không tự giác lộ ra nụ cười.
Tiêu Định Quốc lấy gà rừng đặt ở dưới gùi ra: "Đứa nhỏ thế nào rồi?”
“Tỉnh lại một lúc, cho con bé ăn cháo, lại ngủ tiếp." Dư Mạch Tuệ nhận lấy gà rừng, tay chân nhanh nhẹn giết gà nhổ lông.
Đứa nhỏ này rất im lặng nghe lời.
Tiêu Cửu đã tỉnh trong chốc lát, có dị năng bên người, thân thể của cô đang nhanh chóng khôi phục, cô nghe thấy đối thoại của hai vợ chồng bên ngoài, bọn họ không chỉ là cha mẹ của cô cũng là ân nhân của cô.
Nhìn trang trí trong phòng, đây là một gia đình nông thôn bình thường, có thể cố ý nấu cháo gạo cho cô, còn hầm canh gà bổ thân thể cho cô, chỉ có thể nói, cô gặp được người tốt bụng.
Tiêu Cửu nhìn nóc nhà suy nghĩ rất nhiều, cô ở thế giới này lẻ loi một mình, lại không quen cuộc sống nơi đây, cha mẹ cứu cô, Tiểu Thiết Đản cũng thân thiện với cô, vậy cô sẽ thanh thản ổn định ở lại chỗ này làm con gái của bọn họ, làm em gái họ, cũng dễ tìm cơ hội hồi báo ân tình.
Mà nguyên chủ cô gái nhỏ chịu oan khuất, cô cũng phải tìm cơ hội đòi lại, nữ chính trong sách chiếm dụng nhân sinh của người khác, hưởng thụ đồ vật không thuộc về cô ta, người nhà còn tâm ngoan thủ lạt muốn mạng cô gái nhỏ, những chuyện này cô cũng không có khả năng làm như không thấy.
Về phần có nhận lại cha mẹ ruột hay không, Tiêu Cửu không có ý gì đặc biệt, thứ nhất, cô không phải nguyên chủ chân chính, đối với đôi vợ chồng kia không có tình cảm gì. Thứ hai, người có thể giao con gái mới sinh cho người khác dưỡng dục, lại có thể nhận lầm con gái, cô không ôm kỳ vọng quá lớn.
Nghĩ thông suốt những chuyện này, trong lòng cô rộng mở trong sáng, tựa như có gánh nặng gì đó nặng nề rời khỏi thân thể cô.
Tiêu Cửu rùng mình một cái, theo bản năng cảm thấy người rời đi chính là ý thức của nguyên chủ cô gái nhỏ.
Cô không khỏi nghĩ, có phải bởi vì cô đến thay đổi vận mệnh của cô gái nhỏ, cô lại không có ý tứ trở về mà vứt bỏ oan khuất của cô ấy, ngược lại có cha mẹ thân nhân mới, cô gái nhỏ không còn vướng bận nên rời đi hay không.
Chân tướng là gì, Tiêu Cửu không xác định, nhưng cô rất khẳng định nếu như người rời đi thật sự là nguyên thân cô gái nhỏ, như vậy cô khẳng định sẽ không có chút lưu luyến nào với gia đình vứt bỏ cô, cho dù là nhà cha mẹ nuôi hay là nhà cha mẹ ruột.
“Mẹ, em gái tỉnh rồi." Thiết Đản từ khe cửa nhìn thấy Tiêu Cửu ngồi dậy, lập tức mở cửa đi vào, "Em gái à, chúng ta có lộc ăn, hôm nay cha bắt được một con gà rừng.”
Nói xong, cậu nuốt một ngụm nước miếng, lần ăn thịt trước còn là hơn nửa tháng trước, cậu cực kì thèm thịt rồi.
Dư Mạch Tuệ buông gà rừng trong tay đã xử lý khá ổn rồi, cùng Tiêu Định Quốc đi vào.
“Con gái, nơi này về sau chính là nhà của con, con yên tâm ở đây nhé." Tiêu Định Quốc mở miệng trước, phá vỡ trầm mặc.
“Cha, em gái tên là Tiểu Cửu.”
“Tiểu Cửu?”
“Tiêu Cửu, em nhớ tên mình, tên là Tiêu Cửu." Đây là sự kiên trì duy nhất của cô, cô hy vọng cái tên này có thể luôn ở bên cạnh cô.
“Thì ra con cũng họ Tiêu sao? Đây là duyên phận hiếm có, nên con trở thành con nhà chúng ta." Dư Mạch Tuệ cười ngồi bên cạnh Tiêu Cửu, sờ sờ bàn tay như chân gà của cô, có hơi đau lòng.
“Chữ Cửu nào con biết không?" Tiêu Định Quốc hỏi.
Tiêu Cửu gật đầu: "Là chữ số 9 viết hoa.”
Chỉ là theo thời gian hạn hán càng ngày càng dài, trong đất không có thu hoạch, lương thực dự trữ cũng không nhiều lắm, có thể chống đỡ qua năm nay xem như tốt, sang năm còn phải nghĩ biện pháp khác, hy vọng trời mưa nhanh chút mới tốt.
"Cha đã trở lại, cha, ông nội!" Tiêu Thiết Đản vui vẻ nghênh đón, nhỏ giọng hỏi Tiêu Định Quốc, "Cha, hôm nay trong nhà có thể ăn thịt không?"
Đừng nhìn cậu bình thường hô to này kia, thật ra miệng rất nghiêm, chuyện cha và ông nội trong nhà có thể săn thú này, ai cậu cũng chưa từng nói cho biết.
Tiêu Định Quốc sờ sờ đầu con trai: "Hôm nay vận may tốt, bắt được một con gà rừng, bảo mẹ con hầm thành canh gà, bồi bổ thân thể cho em gái con.”
“Được!" Tiêu Thiết Đản nghe thấy có canh gà uống, vui vẻ đi theo sau mông Tiêu Định Quốc, ngoan ngoãn trở về.
Tiêu Thủ Thành tuy rằng có chút ý kiến đối với việc con gái muốn nuôi một cô bé không có huyết thống, nhưng cả nhà bọn họ cũng không phải người có tính tình máu lạnh, thật sự để bọn họ nhìn Tiêu Cửu đi tìm chết, bọn họ cũng không làm được, chỉ có thể thở dài một tiếng, ngầm thừa nhận.
“Chồng à, anh đã về rồi." Dư Mạch Tuệ thấy nụ cười sáng lạn trên mặt con trai thì biết chồng khẳng định có thu hoạch, trên mặt cũng không tự giác lộ ra nụ cười.
Tiêu Định Quốc lấy gà rừng đặt ở dưới gùi ra: "Đứa nhỏ thế nào rồi?”
“Tỉnh lại một lúc, cho con bé ăn cháo, lại ngủ tiếp." Dư Mạch Tuệ nhận lấy gà rừng, tay chân nhanh nhẹn giết gà nhổ lông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứa nhỏ này rất im lặng nghe lời.
Tiêu Cửu đã tỉnh trong chốc lát, có dị năng bên người, thân thể của cô đang nhanh chóng khôi phục, cô nghe thấy đối thoại của hai vợ chồng bên ngoài, bọn họ không chỉ là cha mẹ của cô cũng là ân nhân của cô.
Nhìn trang trí trong phòng, đây là một gia đình nông thôn bình thường, có thể cố ý nấu cháo gạo cho cô, còn hầm canh gà bổ thân thể cho cô, chỉ có thể nói, cô gặp được người tốt bụng.
Tiêu Cửu nhìn nóc nhà suy nghĩ rất nhiều, cô ở thế giới này lẻ loi một mình, lại không quen cuộc sống nơi đây, cha mẹ cứu cô, Tiểu Thiết Đản cũng thân thiện với cô, vậy cô sẽ thanh thản ổn định ở lại chỗ này làm con gái của bọn họ, làm em gái họ, cũng dễ tìm cơ hội hồi báo ân tình.
Mà nguyên chủ cô gái nhỏ chịu oan khuất, cô cũng phải tìm cơ hội đòi lại, nữ chính trong sách chiếm dụng nhân sinh của người khác, hưởng thụ đồ vật không thuộc về cô ta, người nhà còn tâm ngoan thủ lạt muốn mạng cô gái nhỏ, những chuyện này cô cũng không có khả năng làm như không thấy.
Về phần có nhận lại cha mẹ ruột hay không, Tiêu Cửu không có ý gì đặc biệt, thứ nhất, cô không phải nguyên chủ chân chính, đối với đôi vợ chồng kia không có tình cảm gì. Thứ hai, người có thể giao con gái mới sinh cho người khác dưỡng dục, lại có thể nhận lầm con gái, cô không ôm kỳ vọng quá lớn.
Nghĩ thông suốt những chuyện này, trong lòng cô rộng mở trong sáng, tựa như có gánh nặng gì đó nặng nề rời khỏi thân thể cô.
Tiêu Cửu rùng mình một cái, theo bản năng cảm thấy người rời đi chính là ý thức của nguyên chủ cô gái nhỏ.
Cô không khỏi nghĩ, có phải bởi vì cô đến thay đổi vận mệnh của cô gái nhỏ, cô lại không có ý tứ trở về mà vứt bỏ oan khuất của cô ấy, ngược lại có cha mẹ thân nhân mới, cô gái nhỏ không còn vướng bận nên rời đi hay không.
Chân tướng là gì, Tiêu Cửu không xác định, nhưng cô rất khẳng định nếu như người rời đi thật sự là nguyên thân cô gái nhỏ, như vậy cô khẳng định sẽ không có chút lưu luyến nào với gia đình vứt bỏ cô, cho dù là nhà cha mẹ nuôi hay là nhà cha mẹ ruột.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ, em gái tỉnh rồi." Thiết Đản từ khe cửa nhìn thấy Tiêu Cửu ngồi dậy, lập tức mở cửa đi vào, "Em gái à, chúng ta có lộc ăn, hôm nay cha bắt được một con gà rừng.”
Nói xong, cậu nuốt một ngụm nước miếng, lần ăn thịt trước còn là hơn nửa tháng trước, cậu cực kì thèm thịt rồi.
Dư Mạch Tuệ buông gà rừng trong tay đã xử lý khá ổn rồi, cùng Tiêu Định Quốc đi vào.
“Con gái, nơi này về sau chính là nhà của con, con yên tâm ở đây nhé." Tiêu Định Quốc mở miệng trước, phá vỡ trầm mặc.
“Cha, em gái tên là Tiểu Cửu.”
“Tiểu Cửu?”
“Tiêu Cửu, em nhớ tên mình, tên là Tiêu Cửu." Đây là sự kiên trì duy nhất của cô, cô hy vọng cái tên này có thể luôn ở bên cạnh cô.
“Thì ra con cũng họ Tiêu sao? Đây là duyên phận hiếm có, nên con trở thành con nhà chúng ta." Dư Mạch Tuệ cười ngồi bên cạnh Tiêu Cửu, sờ sờ bàn tay như chân gà của cô, có hơi đau lòng.
“Chữ Cửu nào con biết không?" Tiêu Định Quốc hỏi.
Tiêu Cửu gật đầu: "Là chữ số 9 viết hoa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro