Thập Niên 70: Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật
Chương 7
Mạn Thu
2024-08-02 12:24:03
“Chính là chữ Cửu này à." Nói xong, anh ấy khoa tay múa chân viết cho mọi người xem, "Chữ Cửu này làm tên người thì rất trân quý, trân bảo hi thế, ý tứ độc nhất vô nhị.”
Nói xong những lời này anh ấy có hơi kỳ quái, nhìn tên, đứa nhỏ này hẳn rất được quý trọng, vì sao lại ném đứa nhỏ đi?
Mấy ngày nay anh ấy cũng đã hỏi những người xung quanh, không ai nghe nói có người đang tìm con.
Tiêu Cửu tò mò nhìn anh ấy, cô nhớ rõ lúc này nông thôn có rất ít người biết chữ, người cha mới này nhìn không đơn giản đâu.
Dư Mạch Tuệ nhìn ánh mắt của cô, cười nói: "Cha con từng học trường tư thục, mặc dù không thể gọi là người văn hóa, nhưng đọc viết hàng ngày không có vấn đề gì.”
Trong lời nói lộ ra kiêu ngạo nồng đậm, cũng đúng, người có học vấn, ở nơi nào đều là tồn tại được tôn kính.
“Được rồi, em đi hầm canh gà, anh đi tìm cha mẹ nói chút dự định kế tiếp, Thiết Đản, con ở lại chỗ này với em gái, lúc mẹ con cần gì nhớ hỗ trợ mẹ con." Tiêu Định Quốc an bài xong, trấn an Tiêu Cửu vài câu rồi đi ra ngoài.
“Đừng lo lắng, cha con tìm ông con thương lượng chuyện con ở lại." Dư Mạch Tuệ nói xong thì đi ra ngoài bận rộn.
Tiêu Thiết Đản nghiêng đầu đánh giá Tiêu Cửu, Tiêu Cửu bị ánh mắt của cậu nhìn nổi gai gà: "Anh nhìn gì?”
“Anh đang nhìn em có chỗ nào giống trân bảo hi thế, em nhìn qua như khúc gỗ ấy." Cậu từ trên xuống dưới cẩn thận quan sát Tiêu Cửu một phen, cuối cùng lắc đầu cho ra kết luận, "Anh thật sự là không thể xem em và trân bảo hi thế nghĩ lại cùng một chỗ, luôn cảm thấy em không xứng.”
Tiêu Cửu: "..." Anh nói một cô gái như vậy, sẽ bị sét đánh đấy, anh có biết không?
Tiêu Cửu nể tình cậu tuổi nhỏ vô tri, không so đo với cậu, hỏi: "Ông nội chúng ta thế nào?
“Em sợ ông nội không đồng ý cho em ở nhà?" Tiêu Thiết Đản vỗ ngực nói, "Em yên tâm, ông nội sẽ không không đồng ý, trong nhà chúng ta đều là người tốt.”
Người tốt Tiêu Định Quốc sau khi bị người tốt ông nội Tiêu phun tới máu chó đầy đầu, rốt cục được cho phép, từ chỗ ông cụ lấy được hộ khẩu đi ra ngoài tìm trưởng thôn cho Tiêu Cửu ở lại.
Chế độ hộ tịch lúc này còn chưa hoàn thiện lắm, nông thôn có rất nhiều trẻ em mấy tuổi chưa nhập hộ khẩu, Tiêu Định Quốc chỉ cần cầm giấy chứng nhận hộ khẩu, đến bộ phận đại đội tìm bí thư chi bộ viết tên Tiêu Cửu lên phần tên mình, sau đó cầm thư giới thiệu trong đội đến đồn công an thị trấn làm đăng ký nhân khẩu đóng dấu là được.
Tiêu Cửu an tâm ở lại Tiêu gia, ở chỗ này, cô cảm nhận được sự ấm áp và vui vẻ của người thân đã lâu không gặp, thân thể của cô cũng nhanh chóng tốt lên.
“Tiểu Cửu, buổi tối bí thư chi bộ và đại đội trưởng muốn tới ăn cơm tối, đây là quần áo mới mẹ làm cho con, con thử xem, đến lúc đó, chúng ta xinh đẹp cho bọn họ xem, được không?”
Dư Mạch Tuệ kiên nhẫn dỗ Tiêu Cửu mặc quần áo, hoàn toàn coi cô như trẻ con.
Nhưng Tiêu Cửu không phải là đứa trẻ thật sự, mấy ngày nay thông qua lời kể của bạn nhỏ Tiêu Thiết Đản, cô biết nơi này đang xảy ra hạn hán, hoặc chính xác hơn, là quốc gia này đang xảy ra hạn hán, mưa đá và thiên tai, thậm chí có nơi còn xảy ra châu chấu, cuộc sống của mọi người đều không dễ chịu.
Lúc này bọn họ lấy lương thực mời người tới ăn cơm, cũng là vì để Tiêu Cửu ở chỗ này có thân phận danh chính ngôn thuận, Tiêu Cửu không có gì báo đáp, chỉ có thể để phần tâm ý này vào thật sâu trong lòng.
“Mẹ, lương thực của chúng ta đủ không?" Tiêu Cửu nhỏ giọng gọi mẹ.
“Con gọi mẹ là mẹ à! Đứa nhỏ ngoan, chồng à, con gái gọi em là mẹ." Dư Mạch Tuệ mặc quần áo tử tế cho Tiêu Cửu, vui vẻ đi ra ngoài chia sẻ vui sướng của mình với chồng, hoàn toàn xem nhẹ vấn đề của Tiêu Cửu.
“Thật sao, mẹ, con tới bảo em gọi con là anh trai!" Tiêu Thiết Đản vui vẻ phấn chấn đi vào, nói với Tiêu Cửu, “Em gái, anh là anh trai, mau gọi anh là anh đi.”
Tiêu Cửu đối với đứa nhỏ xíu này có hơi không gọi nên lời, cũng không phải không nhận người thân này, thuần túy là vì xấu hổ, cũng may Tiêu Định Quốc và Dư Mạch Tuệ đi vào, giảm bớt xấu hổ của Tiêu Cửu: "Cha." Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Ai, tốt, tốt, tốt, đi, cha dẫn con đi nhận người.”
Tiêu Thiết Đản nhìn một nhà ba người tay trong tay đi về phía nhà chính, cậu lập tức quên chuyện Tiêu Cửu chưa gọi cậu là anh, vui vẻ theo sau, kéo tay kia của cha cậu: "Cha, con tới dẫn em gái nhận người, con tới!"
“Được, con tới, đi đi, chăm sóc tốt cho em gái nhé." Dư Mạch Tuệ cười đồng ý, cùng chồng nhìn con trai kéo bàn tay nhỏ bé của con gái đi đến nhà chính.
Nói xong những lời này anh ấy có hơi kỳ quái, nhìn tên, đứa nhỏ này hẳn rất được quý trọng, vì sao lại ném đứa nhỏ đi?
Mấy ngày nay anh ấy cũng đã hỏi những người xung quanh, không ai nghe nói có người đang tìm con.
Tiêu Cửu tò mò nhìn anh ấy, cô nhớ rõ lúc này nông thôn có rất ít người biết chữ, người cha mới này nhìn không đơn giản đâu.
Dư Mạch Tuệ nhìn ánh mắt của cô, cười nói: "Cha con từng học trường tư thục, mặc dù không thể gọi là người văn hóa, nhưng đọc viết hàng ngày không có vấn đề gì.”
Trong lời nói lộ ra kiêu ngạo nồng đậm, cũng đúng, người có học vấn, ở nơi nào đều là tồn tại được tôn kính.
“Được rồi, em đi hầm canh gà, anh đi tìm cha mẹ nói chút dự định kế tiếp, Thiết Đản, con ở lại chỗ này với em gái, lúc mẹ con cần gì nhớ hỗ trợ mẹ con." Tiêu Định Quốc an bài xong, trấn an Tiêu Cửu vài câu rồi đi ra ngoài.
“Đừng lo lắng, cha con tìm ông con thương lượng chuyện con ở lại." Dư Mạch Tuệ nói xong thì đi ra ngoài bận rộn.
Tiêu Thiết Đản nghiêng đầu đánh giá Tiêu Cửu, Tiêu Cửu bị ánh mắt của cậu nhìn nổi gai gà: "Anh nhìn gì?”
“Anh đang nhìn em có chỗ nào giống trân bảo hi thế, em nhìn qua như khúc gỗ ấy." Cậu từ trên xuống dưới cẩn thận quan sát Tiêu Cửu một phen, cuối cùng lắc đầu cho ra kết luận, "Anh thật sự là không thể xem em và trân bảo hi thế nghĩ lại cùng một chỗ, luôn cảm thấy em không xứng.”
Tiêu Cửu: "..." Anh nói một cô gái như vậy, sẽ bị sét đánh đấy, anh có biết không?
Tiêu Cửu nể tình cậu tuổi nhỏ vô tri, không so đo với cậu, hỏi: "Ông nội chúng ta thế nào?
“Em sợ ông nội không đồng ý cho em ở nhà?" Tiêu Thiết Đản vỗ ngực nói, "Em yên tâm, ông nội sẽ không không đồng ý, trong nhà chúng ta đều là người tốt.”
Người tốt Tiêu Định Quốc sau khi bị người tốt ông nội Tiêu phun tới máu chó đầy đầu, rốt cục được cho phép, từ chỗ ông cụ lấy được hộ khẩu đi ra ngoài tìm trưởng thôn cho Tiêu Cửu ở lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chế độ hộ tịch lúc này còn chưa hoàn thiện lắm, nông thôn có rất nhiều trẻ em mấy tuổi chưa nhập hộ khẩu, Tiêu Định Quốc chỉ cần cầm giấy chứng nhận hộ khẩu, đến bộ phận đại đội tìm bí thư chi bộ viết tên Tiêu Cửu lên phần tên mình, sau đó cầm thư giới thiệu trong đội đến đồn công an thị trấn làm đăng ký nhân khẩu đóng dấu là được.
Tiêu Cửu an tâm ở lại Tiêu gia, ở chỗ này, cô cảm nhận được sự ấm áp và vui vẻ của người thân đã lâu không gặp, thân thể của cô cũng nhanh chóng tốt lên.
“Tiểu Cửu, buổi tối bí thư chi bộ và đại đội trưởng muốn tới ăn cơm tối, đây là quần áo mới mẹ làm cho con, con thử xem, đến lúc đó, chúng ta xinh đẹp cho bọn họ xem, được không?”
Dư Mạch Tuệ kiên nhẫn dỗ Tiêu Cửu mặc quần áo, hoàn toàn coi cô như trẻ con.
Nhưng Tiêu Cửu không phải là đứa trẻ thật sự, mấy ngày nay thông qua lời kể của bạn nhỏ Tiêu Thiết Đản, cô biết nơi này đang xảy ra hạn hán, hoặc chính xác hơn, là quốc gia này đang xảy ra hạn hán, mưa đá và thiên tai, thậm chí có nơi còn xảy ra châu chấu, cuộc sống của mọi người đều không dễ chịu.
Lúc này bọn họ lấy lương thực mời người tới ăn cơm, cũng là vì để Tiêu Cửu ở chỗ này có thân phận danh chính ngôn thuận, Tiêu Cửu không có gì báo đáp, chỉ có thể để phần tâm ý này vào thật sâu trong lòng.
“Mẹ, lương thực của chúng ta đủ không?" Tiêu Cửu nhỏ giọng gọi mẹ.
“Con gọi mẹ là mẹ à! Đứa nhỏ ngoan, chồng à, con gái gọi em là mẹ." Dư Mạch Tuệ mặc quần áo tử tế cho Tiêu Cửu, vui vẻ đi ra ngoài chia sẻ vui sướng của mình với chồng, hoàn toàn xem nhẹ vấn đề của Tiêu Cửu.
“Thật sao, mẹ, con tới bảo em gọi con là anh trai!" Tiêu Thiết Đản vui vẻ phấn chấn đi vào, nói với Tiêu Cửu, “Em gái, anh là anh trai, mau gọi anh là anh đi.”
Tiêu Cửu đối với đứa nhỏ xíu này có hơi không gọi nên lời, cũng không phải không nhận người thân này, thuần túy là vì xấu hổ, cũng may Tiêu Định Quốc và Dư Mạch Tuệ đi vào, giảm bớt xấu hổ của Tiêu Cửu: "Cha." Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Ai, tốt, tốt, tốt, đi, cha dẫn con đi nhận người.”
Tiêu Thiết Đản nhìn một nhà ba người tay trong tay đi về phía nhà chính, cậu lập tức quên chuyện Tiêu Cửu chưa gọi cậu là anh, vui vẻ theo sau, kéo tay kia của cha cậu: "Cha, con tới dẫn em gái nhận người, con tới!"
“Được, con tới, đi đi, chăm sóc tốt cho em gái nhé." Dư Mạch Tuệ cười đồng ý, cùng chồng nhìn con trai kéo bàn tay nhỏ bé của con gái đi đến nhà chính.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro