[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 31
2024-10-27 17:16:14
Hành động đột ngột của Lục Hiệu khiến Tang Miêu giật mình, theo bản năng liền đem chiêu thức đã luyện tập mấy chục lần thi triển ra. Một khuỷu tay đánh úp về phía ngực người phía sau.
Lục Hiệu nhẹ nhàng né tránh cánh tay mảnh khảnh này, lại tiếp tục tiến lên công kích. Tang Miêu vội vàng ra chân đá đánh, hai chân mềm dẻo gần như muốn gập lại mở ra, đá về phía đầu của Lục Hiệu.
Lục Hiệu không ngờ thân thể Tang Miêu lại mềm dẻo như vậy. Vừa rồi dạy cô ấy cũng không có đá cao như thế. Nhất thời không kịp né tránh, bàn tay to lớn chộp lấy cổ chân của Tang Miêu, ngăn cản đòn công kích này.
Ống quần khẽ xắn lên, để lộ ra cổ chân trắng nõn nhỏ nhắn bị Lục Hiệu nắm chặt. Sức lực bàn tay to lớn gần như siết đến cổ chân Tang Miêu đỏ lên. Một chân bị nắm lấy thân thể rất khó giữ thăng bằng, chỉ có thể dựa vào Lục Hiệu mới miễn cưỡng không bị ngã.
Lúc này hai người giữ một tư thế quá mức thân mật, chân dài của Tang Miêu dán chặt vào vai Lục Hiệu.
Đây là một khoảng cách rất ái muội cũng rất đường đột. Lục Hiệu bị cổ chân trắng như sứ trong tay làm cho ngẩn người một lúc, nhưng lập tức buông tay ra kéo dài khoảng cách.
Đàn ông trong quân đội đều hừng hực khí thế, nhìn thấy cảnh tượng như vậy khó tránh khỏi thất thần. Lục Hiệu đè nén đôi mắt sâu thẳm, trầm giọng nói: “Tốt hơn nhiều rồi, vừa rồi lúc cô phản kích động tác dứt khoát mạnh mẽ, cứ như vậy là được.”
Tang Miêu dường như cũng từ một phen phản kích vừa rồi tìm được cảm giác. Làm động tác không thể chỉ nghĩ đến việc đẹp mắt làm bộ, phải có khí thế thật sự công kích địch nhân.
Vừa rồi cô dường như thật sự tìm được, nghe được Lục Hiệu khẳng định, cô hưng phấn nói: “Hình như tôi cũng tìm được cảm giác rồi, Lục Hiệu chúng ta tiếp tục đi!”
Tang Miêu rốt cuộc cũng luyện ra được chút khởi sắc, hưng phấn không thôi. Muốn thừa thắng xông lên tiếp tục luyện tập.
Lục Hiệu lại cắt ngang cô: “Hôm nay đến đây thôi, dục tốc bất đạt. Hôm nay đã luyện tập đủ rồi.”
Tang Miêu nghe Lục Hiệu nói như vậy, lắc lắc tay, mới phát hiện mặt trời đã có chút lặn về tây. Ánh nắng màu cam vàng chiếu rọi cả sân tập ấm áp.
Không ngờ đã luyện tập lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng dập tắt ý nghĩ tiếp tục luyện tập.
Tang Miêu bình tĩnh lại nghỉ ngơi một chút mới phát hiện, toàn thân trên dưới đều có chút ê ẩm không có sức. Vừa rồi một phen công kích kia hoàn toàn dựa vào một hơi chống đỡ, cả buổi chiều dưới ánh mặt trời gay gắt mấy chục lần luyện tập gần như đã hao hết sức lực. Mặt cũng bị phơi nắng đến đỏ bừng nóng ran.
Nguyên chủ rất ưa làm đẹp cho bản thân. Làn da trắng nõn mềm mại, phơi nắng lâu như vậy, ban đêm chắc chắn sẽ bị cháy nắng. Tang Miêu đã có thể cảm nhận được trên người cô nóng như lửa đốt. da.
Cô áp tay lên mặt sờ soạc, “xì” một tiếng.
Lục Hiệu: “Sao vậy?”
Tang Miêu buông tay xuống, thản nhiên đáp: “Không có gì đâu.”
Cô không muốn tỏ ra quá nũng nịu trước mặt Lục Hiệu, dù sao vừa rồi còn nói là có thể chịu khổ mà.
Lúc này Lục Hiệu mới chú ý tới khuôn mặt đỏ bừng vì phơi nắng của cô, cũng không trách anh dưới ánh mặt trời gay gắt dạy học.
Lục Hiệu nhẹ nhàng né tránh cánh tay mảnh khảnh này, lại tiếp tục tiến lên công kích. Tang Miêu vội vàng ra chân đá đánh, hai chân mềm dẻo gần như muốn gập lại mở ra, đá về phía đầu của Lục Hiệu.
Lục Hiệu không ngờ thân thể Tang Miêu lại mềm dẻo như vậy. Vừa rồi dạy cô ấy cũng không có đá cao như thế. Nhất thời không kịp né tránh, bàn tay to lớn chộp lấy cổ chân của Tang Miêu, ngăn cản đòn công kích này.
Ống quần khẽ xắn lên, để lộ ra cổ chân trắng nõn nhỏ nhắn bị Lục Hiệu nắm chặt. Sức lực bàn tay to lớn gần như siết đến cổ chân Tang Miêu đỏ lên. Một chân bị nắm lấy thân thể rất khó giữ thăng bằng, chỉ có thể dựa vào Lục Hiệu mới miễn cưỡng không bị ngã.
Lúc này hai người giữ một tư thế quá mức thân mật, chân dài của Tang Miêu dán chặt vào vai Lục Hiệu.
Đây là một khoảng cách rất ái muội cũng rất đường đột. Lục Hiệu bị cổ chân trắng như sứ trong tay làm cho ngẩn người một lúc, nhưng lập tức buông tay ra kéo dài khoảng cách.
Đàn ông trong quân đội đều hừng hực khí thế, nhìn thấy cảnh tượng như vậy khó tránh khỏi thất thần. Lục Hiệu đè nén đôi mắt sâu thẳm, trầm giọng nói: “Tốt hơn nhiều rồi, vừa rồi lúc cô phản kích động tác dứt khoát mạnh mẽ, cứ như vậy là được.”
Tang Miêu dường như cũng từ một phen phản kích vừa rồi tìm được cảm giác. Làm động tác không thể chỉ nghĩ đến việc đẹp mắt làm bộ, phải có khí thế thật sự công kích địch nhân.
Vừa rồi cô dường như thật sự tìm được, nghe được Lục Hiệu khẳng định, cô hưng phấn nói: “Hình như tôi cũng tìm được cảm giác rồi, Lục Hiệu chúng ta tiếp tục đi!”
Tang Miêu rốt cuộc cũng luyện ra được chút khởi sắc, hưng phấn không thôi. Muốn thừa thắng xông lên tiếp tục luyện tập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Hiệu lại cắt ngang cô: “Hôm nay đến đây thôi, dục tốc bất đạt. Hôm nay đã luyện tập đủ rồi.”
Tang Miêu nghe Lục Hiệu nói như vậy, lắc lắc tay, mới phát hiện mặt trời đã có chút lặn về tây. Ánh nắng màu cam vàng chiếu rọi cả sân tập ấm áp.
Không ngờ đã luyện tập lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng dập tắt ý nghĩ tiếp tục luyện tập.
Tang Miêu bình tĩnh lại nghỉ ngơi một chút mới phát hiện, toàn thân trên dưới đều có chút ê ẩm không có sức. Vừa rồi một phen công kích kia hoàn toàn dựa vào một hơi chống đỡ, cả buổi chiều dưới ánh mặt trời gay gắt mấy chục lần luyện tập gần như đã hao hết sức lực. Mặt cũng bị phơi nắng đến đỏ bừng nóng ran.
Nguyên chủ rất ưa làm đẹp cho bản thân. Làn da trắng nõn mềm mại, phơi nắng lâu như vậy, ban đêm chắc chắn sẽ bị cháy nắng. Tang Miêu đã có thể cảm nhận được trên người cô nóng như lửa đốt. da.
Cô áp tay lên mặt sờ soạc, “xì” một tiếng.
Lục Hiệu: “Sao vậy?”
Tang Miêu buông tay xuống, thản nhiên đáp: “Không có gì đâu.”
Cô không muốn tỏ ra quá nũng nịu trước mặt Lục Hiệu, dù sao vừa rồi còn nói là có thể chịu khổ mà.
Lúc này Lục Hiệu mới chú ý tới khuôn mặt đỏ bừng vì phơi nắng của cô, cũng không trách anh dưới ánh mặt trời gay gắt dạy học.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro