[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 32

2024-10-27 17:16:14

Binh lính anh mang theo ai mà không phải ngày ngày huấn luyện dưới ánh mặt trời lớn. Anh cũng không phải người không biết lý lẽ, dung mạo của văn công binh rất quan trọng, anh cũng không cần thiết phải làm khó dễ một cô gái nhỏ.

Lục Hiệu thản nhiên đáp: "Ngày mai kiếm chỗ nào có bóng râm mà tập."

Ánh mắt Tang Miêu mở to nhìn Lục Hiệu, sau đó mới phản ứng lại. Thì ra anh đã chú ý tới mình. Cô không khỏi mỉm cười đáp: "Vâng, cảm ơn Lục liên trưởng."

Lúc này, loa phóng thanh trên sân tập đột nhiên vang lên tiếng kèn quân hiệu, báo hiệu giờ cơm tối đã đến.

"Đi thôi."

Hả? Đi đâu? Tang Miêu ngơ ngác nhìn Lục Hiệu.

Trong mắt Lục Hiệu thoáng hiện ý cười nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất. Dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Tang Miêu, anh hỏi ngược lại: "Không đi ăn cơm sao?"

Tang Miêu lúc này mới phản ứng lại, cảm thấy bụng mình đã sớm đói meo rồi. Vội vàng đuổi theo Lục Hiệu, cùng nhau đến nhà ăn của Đoàn Văn công.

Bước chân của Lục Hiệu không nhanh, dường như cố ý chờ Tang Miêu phía sau. Cho đến khi hai người đi sóng vai cùng nhau.

Tang Miêu đuổi kịp Lục Hiệu, vội vàng nở nụ cười ngọt ngào: "Lục liên trưởng, anh thật lợi hại. Nhờ có anh chỉ dạy hôm nay mà tôi mới nhanh như vậy nắm được cảm giác. Anh thật tốt bụng."

Bị phát "thẻ người tốt", Lục Hiệu nhìn khuôn mặt tràn đầy nụ cười của Tang Miêu, đột nhiên hỏi một câu hết sức khó hiểu: "Ngồi đối diện ăn cơm với tôi sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của cô sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong, dường như cảm thấy câu hỏi này có chút kỳ quặc, anh cau mày. Cũng không định nghe câu trả lời từ cô.

Tang Miêu bị câu hỏi của anh làm cho không hiểu gì cả, ý anh là gì vậy?

Nhưng miệng cô đã nhanh chóng thốt lên: "Đương nhiên là không rồi, Lục liên trưởng anh đẹp trai như vậy, nhìn anh tôi có thể ăn thêm hai bát cơm."

Tang Miêu ngoài xinh đẹp, nhảy giỏi ra thì còn có ưu điểm là miệng rất ngọt. Vì vậy các bậc tiền bối trong đoàn múa mới yêu thương cô như vậy. Dù sao ai mà không thích một cô em gái nhỏ xinh xắn, ngoan ngoãn lại ngọt ngào chứ.

Cho nên, mặc dù không hiểu ý của Lục Hiệu, Tang Miêu vẫn theo bản năng đưa ra câu trả lời.

Cũng không biết Lục Hiệu có tin lời cô nói hay không. Tang Miêu khẽ ngẩng đầu, nhìn sắc mặt của Lục Hiệu. Luôn cảm thấy dường như không còn lạnh lùng như lúc ban đầu nữa.

Hai người sóng vai bước vào nhà ăn, trai tài gái sắc, thu hút không ít ánh nhìn. Nhưng cả hai đều không để ý, bởi đã sớm quen với việc trở thành tâm điểm chú ý.

Tang Miêu vẫn như cũ để Lục Hiệu ngồi xuống trước, ân cần đi lấy cơm giúp anh. Tuy Lục Hiệu là một người đàn ông lực lưỡng, nhưng dù sao cánh tay cũng đang bị thương. Hơn nữa cô còn có việc muốn nhờ anh.

Lần này, hai người không gặp Triệu Vi Vi nữa. Tang Miêu lấy cơm về, giúp Lục Hiệu mở hộp cơm, chu đáo đưa thìa cho anh. Sau đó ngồi xuống đối diện Lục Hiệu, yên lặng bắt đầu ăn cơm.

Bàn ăn không cao, hai bên là những chiếc ghế dài thấp. Lục Hiệu cao lớn, đôi chân dài không có chỗ để, gần như muốn chạm vào mặt bàn. Hai chân của hai người bắt chéo nhau dưới gầm bàn, rất gần nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang

Số ký tự: 0