[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 42

2024-10-27 17:16:14

Ngọn lửa ghen tuông thiêu đốt trái tim, ánh mắt Triệu Vi Vi dần trở nên lạnh lẽo. Những suy nghĩ u ám vốn còn đang do dự bất định trong lòng càng thêm kiên định. Ai bảo Tang Miêu lại có được nhiều thứ như vậy chứ.

Tắm xong, Tang Miêu bưng thau nước về ký túc xá. Tối nay phải nghe phổ biến văn bản nên không cần mặc đồ tập nữa, Tang Miêu thay sang bộ quân phục thường ngày. Áo sơ mi trắng thẳng thớm, chân váy xanh đậm bằng vải dacron. Đi đôi giày da đen hở mũi, toát lên vẻ thanh lịch, dũng mãnh mà không kém phần dịu dàng.

Thời buổi này không có máy sấy tóc, tóc Tang Miêu vẫn chưa khô, cô đi ra hành lang bên ngoài. Buổi tối mùa hè không quá nóng, còn có những cơn gió nhẹ thoảng qua.

Tang Miêu tựa vào lan can, nhẹ nhàng lau mái tóc ướt bằng khăn lông, một lúc sau tóc đã khô.

Đôi tay khéo léo tết thành hai bím tóc đuôi ngựa, hai bím tóc đen nhánh buông xõa trước ngực.

Thấy trời đã muộn, Tang Miêu vội đội mũ quân đội rồi đi về phía nhà ăn.

Lúc cô đến nhà ăn thì bên trong đã vắng tanh, chẳng còn mấy ai. Tối nay ăn bánh chẻo, một nồi lớn bánh chẻo tự lấy. Tang Miêu đến muộn, bánh chẻo trong nồi cũng chẳng còn lại bao nhiêu, toàn là những chiếc bị vỡ, nhân thịt và vỏ bánh tách rời nhau.

Tang Miêu bĩu môi tiếc nuối, vẫn là đến muộn rồi, không ngờ hôm nay lại ăn bánh chẻo.

Đang định cầm thìa lên múc tạm vài cái bánh chẻo còn sót lại thì Tiểu Trương, anh nuôi quân ở quầy, gọi cô: “Tang Miêu, đừng ăn cái đó nữa.”

Tiểu Trương từ trong bếp bưng ra một đĩa bánh chẻo trắng mập ú, căng tròn. Tổ nhà bếp của bọn họ ăn riêng với các chiến sĩ khác, đều là đợi đến khi nào các chiến sĩ ăn xong hết thì họ mới ăn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho nên lúc này, bên họ vừa mới bắc xuống một nồi bánh chẻo mới.

Tiểu Trương là một anh nuôi quân có vẻ ngoài thư sinh. Tuổi còn trẻ đã đi lính, tính tình hiền lành, tốt bụng. Bình thường rất hòa đồng với các nữ binh trong Đoàn Văn công của họ, cũng rất quan tâm đến mọi người.

Tang Miêu nhìn thấy đĩa bánh chẻo trắng mập mới ra lò mà Tiểu Trương đang bưng. Hai mắt sáng lên, khóe môi cong lên nụ cười rạng rỡ, đặt chiếc thìa chuẩn bị múc bánh chẻo trong nồi xuống.

“Tiểu Trương, cậu thật tốt quá!” Nói rồi hai tay đón lấy đĩa bánh chẻo mà Tiểu Trương để dành cho mình, lúc đưa tay vô tình chạm vào nhau, Tiểu Trương nhìn nụ cười của nàng, vành tai khẽ đỏ lên.

Còn Tang Miêu thì hớn hở bưng đĩa bánh chẻo, ăn ngấu ăn nghiến. Tập luyện cả buổi chiều, đói đến mức bụng dính cả vào lưng. Vốn dĩ chỉ định ăn qua loa cho xong bữa, không ngờ Tiểu Trương lại để ý phần cho mình một đĩa ngon như vậy.

Cậu ấy thật tốt bụng, thảo nào ai cũng yêu quý cậu ấy.

Ăn xong bữa bánh chẻo nọ, trong nhà ăn chẳng còn ai, Tang Miêu chào Tiểu Trương một tiếng rồi cũng vội vã rời đi.

Lúc này cũng đến giờ rồi, Tang Miêu quay về phòng tập, mọi người đều đã đến từ sớm, phòng tập lúc này đông nghịt.

Tang Miêu vừa bước vào, mấy nữ quân nhân thân thiết với cô đã vội vàng vẫy tay gọi cô tới.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang

Số ký tự: 0