[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 46
2024-10-27 17:16:14
Rõ ràng Lục Hiệu kiếp này là vì cô ta mà đến Đoàn Văn công cơ mà.
Bên này Tang Miêu đã đi đến bên Lục Hiệu. Anh cúi đầu nhìn cô, thản nhiên hỏi: "Điệu múa luyện thuần thục chưa?"
"Tôi đã quen với bài nhảy, ngày mai sẽ tập thêm với mọi người để kết hợp cho ăn ý, buổi diễn sau đó nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của anh đâu, Lục liên trưởng."
"Ngày mai không đến nữa?"
Tang Miêu nghe vậy mới sực nhớ ra. Hai người đã tập xong hết các động tác, ngày mai quả thật không cần phải tiếp tục tập với Lục Hiệu nữa. Ban ngày mải quá quên béng mất chưa nói với anh, chắc tại vậy nên anh mới gọi mình ra đây.
Ngập ngừng một chút, Tang Miêu đáp: "Ừm đã tập xong rồi, ngày mai không cần làm phiền anh nữa đâu. Thời gian qua cảm ơn Lục liên trưởng đã giúp tôi tập múa."
"Không có gì, phối hợp với mọi người tập xong bài múa là nhiệm vụ của tôi."
"Dù sao thì Lục liên trưởng cũng đã giúp đỡ rất nhiều, sau này nếu có việc gì cần tôi giúp cứ việc nói!"
Tang Miêu thành tâm cảm ơn Lục Hiệu, thầm nghĩ có lẽ sau này hai người sẽ ít có cơ hội gặp mặt, trong lòng cảm thấy có chút không quen.
Lục Hiệu nhìn cô, đáp: "Được, có việc tôi sẽ tìm cô."
Thấy Lục Hiệu đồng ý, Tang Miêu mỉm cười, gật nhẹ đầu với anh: "Vậy tôi về trước đây Lục liên trưởng."
Quay đầu lại, những người khác đã về gần hết. Chỉ còn lại Tiêu Hồng Hồng, Lương Tiểu Linh, mấy đứa bạn cùng phòng vẫn đang đợi cô.
Mấy cô nàng như Tiêu Hồng Hồng có vẻ hơi hớn hở hỏi: "Tang Tang, Lục liên trưởng kêu cậu ra đó có chuyện gì thế?
"Chuyện có gì đâu... Là thế này... Trước đó lúc tập múa, có chỗ mình mãi mà chưa tìm được cảm giác ấy. Nhất là đoạn 'Kiều Hoa ra trận', mình ra đó hỏi anh ấy ấy mà." Tang Miêu do dự một chút rồi nói thật, đâu có gì mà giấu giếm.
"Dạy kèm riêng cho cậu á? Người ta lạnh lùng, khó tiếp cận như Lục liên trưởng lại đối xử đặc biệt với cậu, chẳng lẽ là anh ấy có ý với cậu đấy hả!"
“Đúng vậy! Tang Tang nhà chúng ta xinh đẹp thế kia, lại còn nhảy giỏi nữa chứ.”
“Không có đâu, chỉ là dạy nhảy thôi mà. Anh Lục tuy nhìn lạnh lùng vậy thôi chứ người rất tốt, hơn nữa anh ấy nói đây cũng là nhiệm vụ khi đến Đoàn Văn công.” Tang Miêu vội vàng giải thích, nam chính là của nữ chính cơ mà.
"Mình nghĩ mình chỉ có thể đối xử tốt với cậu. Khi chúng ta lên nói chuyện với nhau, Lục liên trưởng trân trọng lời nói của anh ấy như vàng."
"Ồ, đừng nói nhảm nữa, Hồng Hồng!" Tang Miêu cười nói, Tiêu Hồng Hồng ngẫu nhiên trêu chọc cô, làm cho Tang Miêu cảm thấy như quay lại thời trung học.
Lúc đó các bạn nữ thân thiết đang đùa giỡn với nhau. Cuộc sống thân mật thật hoài niệm.
Sáng sớm hôm sau, Tang Miêu thức dậy sớm hơn thường lệ một chút. Bởi vì hôm qua trong cuộc họp phân tích tài liệu, cô đã hẹn cùng Lưu Phong sáng nay luyện tập lại bài múa cho thật nhuần nhuyễn.
Vừa bước vào phòng tập, cô đã thấy Lưu Phong với vẻ mặt rạng rỡ đứng chờ cô từ lâu.
Vừa thấy Tang Miêu đến, cậu ta vội vàng sải bước dài tới hỏi: “Tang Miêu, cậu ăn sáng chưa? Tôi vừa ghé qua nhà ăn không gặp cậu, tiện thể mua cho cậu cái bánh bao với quả trứng nè.”
Bên này Tang Miêu đã đi đến bên Lục Hiệu. Anh cúi đầu nhìn cô, thản nhiên hỏi: "Điệu múa luyện thuần thục chưa?"
"Tôi đã quen với bài nhảy, ngày mai sẽ tập thêm với mọi người để kết hợp cho ăn ý, buổi diễn sau đó nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của anh đâu, Lục liên trưởng."
"Ngày mai không đến nữa?"
Tang Miêu nghe vậy mới sực nhớ ra. Hai người đã tập xong hết các động tác, ngày mai quả thật không cần phải tiếp tục tập với Lục Hiệu nữa. Ban ngày mải quá quên béng mất chưa nói với anh, chắc tại vậy nên anh mới gọi mình ra đây.
Ngập ngừng một chút, Tang Miêu đáp: "Ừm đã tập xong rồi, ngày mai không cần làm phiền anh nữa đâu. Thời gian qua cảm ơn Lục liên trưởng đã giúp tôi tập múa."
"Không có gì, phối hợp với mọi người tập xong bài múa là nhiệm vụ của tôi."
"Dù sao thì Lục liên trưởng cũng đã giúp đỡ rất nhiều, sau này nếu có việc gì cần tôi giúp cứ việc nói!"
Tang Miêu thành tâm cảm ơn Lục Hiệu, thầm nghĩ có lẽ sau này hai người sẽ ít có cơ hội gặp mặt, trong lòng cảm thấy có chút không quen.
Lục Hiệu nhìn cô, đáp: "Được, có việc tôi sẽ tìm cô."
Thấy Lục Hiệu đồng ý, Tang Miêu mỉm cười, gật nhẹ đầu với anh: "Vậy tôi về trước đây Lục liên trưởng."
Quay đầu lại, những người khác đã về gần hết. Chỉ còn lại Tiêu Hồng Hồng, Lương Tiểu Linh, mấy đứa bạn cùng phòng vẫn đang đợi cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy cô nàng như Tiêu Hồng Hồng có vẻ hơi hớn hở hỏi: "Tang Tang, Lục liên trưởng kêu cậu ra đó có chuyện gì thế?
"Chuyện có gì đâu... Là thế này... Trước đó lúc tập múa, có chỗ mình mãi mà chưa tìm được cảm giác ấy. Nhất là đoạn 'Kiều Hoa ra trận', mình ra đó hỏi anh ấy ấy mà." Tang Miêu do dự một chút rồi nói thật, đâu có gì mà giấu giếm.
"Dạy kèm riêng cho cậu á? Người ta lạnh lùng, khó tiếp cận như Lục liên trưởng lại đối xử đặc biệt với cậu, chẳng lẽ là anh ấy có ý với cậu đấy hả!"
“Đúng vậy! Tang Tang nhà chúng ta xinh đẹp thế kia, lại còn nhảy giỏi nữa chứ.”
“Không có đâu, chỉ là dạy nhảy thôi mà. Anh Lục tuy nhìn lạnh lùng vậy thôi chứ người rất tốt, hơn nữa anh ấy nói đây cũng là nhiệm vụ khi đến Đoàn Văn công.” Tang Miêu vội vàng giải thích, nam chính là của nữ chính cơ mà.
"Mình nghĩ mình chỉ có thể đối xử tốt với cậu. Khi chúng ta lên nói chuyện với nhau, Lục liên trưởng trân trọng lời nói của anh ấy như vàng."
"Ồ, đừng nói nhảm nữa, Hồng Hồng!" Tang Miêu cười nói, Tiêu Hồng Hồng ngẫu nhiên trêu chọc cô, làm cho Tang Miêu cảm thấy như quay lại thời trung học.
Lúc đó các bạn nữ thân thiết đang đùa giỡn với nhau. Cuộc sống thân mật thật hoài niệm.
Sáng sớm hôm sau, Tang Miêu thức dậy sớm hơn thường lệ một chút. Bởi vì hôm qua trong cuộc họp phân tích tài liệu, cô đã hẹn cùng Lưu Phong sáng nay luyện tập lại bài múa cho thật nhuần nhuyễn.
Vừa bước vào phòng tập, cô đã thấy Lưu Phong với vẻ mặt rạng rỡ đứng chờ cô từ lâu.
Vừa thấy Tang Miêu đến, cậu ta vội vàng sải bước dài tới hỏi: “Tang Miêu, cậu ăn sáng chưa? Tôi vừa ghé qua nhà ăn không gặp cậu, tiện thể mua cho cậu cái bánh bao với quả trứng nè.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro