Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian
Chương 27
Liệt Vô Hạ
2024-11-19 06:27:30
Dịch: Miella
Lần này, Mạc Quế Hoa không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, bế con trai lao ra khỏi nhà hét lên: “Có ai không, giết người!”
Tần Nguyệt Trân nói với Tần Đạt đang ngơ ngác đứng trong phòng: “Nhìn thấy chưa? Có bà ta thì không có tôi! Tôi cứu người bà ta cũng bảo là giết người, các người nên cho tôi làm con nuôi càng sớm càng tốt đi.”
Nói xong ném cái kẹp vào góc bếp, vỗ vỗ tay bỏ đi.
Bởi vì có chuyện của Tần Thổ Thụ cản trở, nên rắc rối trong nhà Tần Nguyệt Trân sáng nay thực sự không tính là gì, các thôn dân nhìn quen rồi, đi làm như thường lệ, nhân lúc đội trưởng vắng mặt, bàn tán về chuyện hai vợ chồng Tần Thổ Thụ gặp ma, bị đưa đến nghĩa địa.
Mà đội trưởng, phân công nhiệm vụ trong đội, cố ý mang theo mấy người đàn ông tương đối khỏe mạnh trong đội đến giúp chuyển đồ nhà Tần Thuật về, sau đó quay lại dạy Tần A Nam: “Được rồi, mau quét dọn rồi đi làm đi, không được nói những lời cô nằm mơ nữa, bây giờ là xã hội mới, phải bài trừ mê tín phong kiến, còn nói nữa sẽ khiến lòng người của đội sản xuất sợ hãi, đây là một sai lầm nghiêm trọng.”
Tần A Nam nhỏ giọng biện hộ: “Đội trưởng, giấc mơ của tôi là thật, chuyện của nhà bác cả tôi không liên quan đến tôi!”
“Haiz, cũng không được nói, dừng ở đây đi! Về chuyện nhà Tần Thổ Thụ, tôi sẽ nói với bọn họ sau, chắc là mộng du, gây chuyện lớn như thế sẽ ảnh hưởng xấu đến đội sản xuất chúng ta, nếu công xã biết, đến điều tra, kiểu gì chúng ta cũng bị phê bình?”
“Được được, đội trưởng, tôi biết rồi.”
Tần Nguyệt Trân ở cửa sau nhà Tần A Nam nhìn đội trưởng đi mới nhẹ nhàng gõ cửa, đi vào nhà Tần An An.
Tần A Nam vừa nhìn thấy cô, trên khuôn mặt có chút gian nan hiện lên vẻ hưng phấn nữ tính: “Ôi ôi, Tiểu Trân à, rốt cuộc con đã làm gì vậy, sao lại đưa được bọn họ đến nghĩa địa?”
Tần Nguyệt Trân rất đồng ý với lời của đội trưởng, thời đại này là một thời đại hết sức cẩn thận, chuyện ma quỷ như vậy không được phép xảy ra nữa.
Tần Nguyệt Trân buông thõng tay, một mặt mờ mịt nói: “Con cũng không biết, lúc con đến phòng bọn họ, trong phòng chỉ có đèn sáng, trên giường để một con dao, không có ai cả, con còn tưởng bọn họ không ngủ ở đó, lại không tiện quay lại chỗ dì nên về nhà luôn, buổi sáng nghe tin con cũng rất bất ngờ.”
“Hả? Con cũng không biết? Vậy… mẹ dì hiển linh thật sao?” Tần A Nam càng kinh ngạc hơn.
Tần Nguyệt Trân vội vàng thuyết phục bà: “Khụ khụ! Chú hảo Nam, theo con thì chú đừng nhắc lại chuyện này nữa, đội trưởng nói rất đúng, đại khái là hai vợ chồng bọn họ mộng du, tự mình doạ mình thôi, dù sao bây giờ bọn họ cũng dọn đồ đi rồi, sau này sẽ không dám tùy tiện đến nữa, vậy là được!”
Tần A Nam cau mày nghĩ một lúc, nói: “Cũng phải! Bọn họ dọn đi là tốt rồi, quan tâm làm gì nữa! Dì chỉ lo lắng về việc nhận nuôi con thôi. Tiểu Trân à, dì đang định hỏi lại con một chút, không ngờ cha con đã đến nhắc lại để con làm con nuôi nhà ta.
Nếu là nhà người khác, dì cho ba mươi đồng với ít phiếu lương thực là được, nhưng bây giờ là con thì không giống nữa, một đứa trẻ ngoan như con đến nhà dì, dì muốn cho nhà con thêm một chút tiền, dù sao cũng là cướp con đi, dì băn khoăn trong lòng lắm.”
Lần này, Mạc Quế Hoa không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, bế con trai lao ra khỏi nhà hét lên: “Có ai không, giết người!”
Tần Nguyệt Trân nói với Tần Đạt đang ngơ ngác đứng trong phòng: “Nhìn thấy chưa? Có bà ta thì không có tôi! Tôi cứu người bà ta cũng bảo là giết người, các người nên cho tôi làm con nuôi càng sớm càng tốt đi.”
Nói xong ném cái kẹp vào góc bếp, vỗ vỗ tay bỏ đi.
Bởi vì có chuyện của Tần Thổ Thụ cản trở, nên rắc rối trong nhà Tần Nguyệt Trân sáng nay thực sự không tính là gì, các thôn dân nhìn quen rồi, đi làm như thường lệ, nhân lúc đội trưởng vắng mặt, bàn tán về chuyện hai vợ chồng Tần Thổ Thụ gặp ma, bị đưa đến nghĩa địa.
Mà đội trưởng, phân công nhiệm vụ trong đội, cố ý mang theo mấy người đàn ông tương đối khỏe mạnh trong đội đến giúp chuyển đồ nhà Tần Thuật về, sau đó quay lại dạy Tần A Nam: “Được rồi, mau quét dọn rồi đi làm đi, không được nói những lời cô nằm mơ nữa, bây giờ là xã hội mới, phải bài trừ mê tín phong kiến, còn nói nữa sẽ khiến lòng người của đội sản xuất sợ hãi, đây là một sai lầm nghiêm trọng.”
Tần A Nam nhỏ giọng biện hộ: “Đội trưởng, giấc mơ của tôi là thật, chuyện của nhà bác cả tôi không liên quan đến tôi!”
“Haiz, cũng không được nói, dừng ở đây đi! Về chuyện nhà Tần Thổ Thụ, tôi sẽ nói với bọn họ sau, chắc là mộng du, gây chuyện lớn như thế sẽ ảnh hưởng xấu đến đội sản xuất chúng ta, nếu công xã biết, đến điều tra, kiểu gì chúng ta cũng bị phê bình?”
“Được được, đội trưởng, tôi biết rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Nguyệt Trân ở cửa sau nhà Tần A Nam nhìn đội trưởng đi mới nhẹ nhàng gõ cửa, đi vào nhà Tần An An.
Tần A Nam vừa nhìn thấy cô, trên khuôn mặt có chút gian nan hiện lên vẻ hưng phấn nữ tính: “Ôi ôi, Tiểu Trân à, rốt cuộc con đã làm gì vậy, sao lại đưa được bọn họ đến nghĩa địa?”
Tần Nguyệt Trân rất đồng ý với lời của đội trưởng, thời đại này là một thời đại hết sức cẩn thận, chuyện ma quỷ như vậy không được phép xảy ra nữa.
Tần Nguyệt Trân buông thõng tay, một mặt mờ mịt nói: “Con cũng không biết, lúc con đến phòng bọn họ, trong phòng chỉ có đèn sáng, trên giường để một con dao, không có ai cả, con còn tưởng bọn họ không ngủ ở đó, lại không tiện quay lại chỗ dì nên về nhà luôn, buổi sáng nghe tin con cũng rất bất ngờ.”
“Hả? Con cũng không biết? Vậy… mẹ dì hiển linh thật sao?” Tần A Nam càng kinh ngạc hơn.
Tần Nguyệt Trân vội vàng thuyết phục bà: “Khụ khụ! Chú hảo Nam, theo con thì chú đừng nhắc lại chuyện này nữa, đội trưởng nói rất đúng, đại khái là hai vợ chồng bọn họ mộng du, tự mình doạ mình thôi, dù sao bây giờ bọn họ cũng dọn đồ đi rồi, sau này sẽ không dám tùy tiện đến nữa, vậy là được!”
Tần A Nam cau mày nghĩ một lúc, nói: “Cũng phải! Bọn họ dọn đi là tốt rồi, quan tâm làm gì nữa! Dì chỉ lo lắng về việc nhận nuôi con thôi. Tiểu Trân à, dì đang định hỏi lại con một chút, không ngờ cha con đã đến nhắc lại để con làm con nuôi nhà ta.
Nếu là nhà người khác, dì cho ba mươi đồng với ít phiếu lương thực là được, nhưng bây giờ là con thì không giống nữa, một đứa trẻ ngoan như con đến nhà dì, dì muốn cho nhà con thêm một chút tiền, dù sao cũng là cướp con đi, dì băn khoăn trong lòng lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro