Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian
Chương 28
Liệt Vô Hạ
2024-11-19 06:27:30
Dịch: Miella
Khoảng cách người với người đúng là rất lớn, Kim Tú và Tần Đạt chỉ nghĩ bán Tần Nguyệt Trân được bao nhiêu tiền, Tần A Nam lại nghĩ như thế nào mới không để Tần Nguyệt Trân bị thiệt.
Tần Nguyệt Trân cảm động lắc đầu: “A! Chú hảo Nam, dì thật… quá tốt bụng. Dì có nhớ năm đầu tiên Mạc Quế Hoa gả tới, con cực kỳ cực kỳ gầy không?”
“Sao lại không nhớ! Lúc đó con gầy đi không nổi, mẹ dì còn lén nấu cháo cho con ăn nữa.”
“Đúng vậy! Nếu không có dì và bà chắc con đã chết đói lâu rồi. Lúc đó, vì Mạc Quế Hoa ngứa mắt con nên đã bàn bạc với cha con, định giết chết con, chính miệng cha con nói, đánh chết bị phát hiện, chết đói không bị phát hiện, nên định bỏ đói con đến chết. Chú hảo Nam, chú nghĩ xem, loại cha như vậy thì sao dì phải thấy có lỗi với nhà con?”
Tần A Nam há to miệng, trợn mắt nhìn Tần Nguyệt Trân, tay còn làm bộ tức giận đánh Tần Nguyệt Trân một cái: “Có chuyện như vậy? Tiểu Trân, sao lúc đó con không nói cho chúng ta biết, đứa trẻ đáng thương này! Nếu con nói sớm hơn, dì đã dứt khoát xin con đến nhà dì rồi!”
Tần Nguyệt Trân cười khổ, trong lòng tự nhủ đây là do cô đổi tim thôi. Nếu là Tần Nguyệt Trân trước đây, cho dù còn sống cũng không biết hai ngày qua lại bị đánh bao nhiêu lần, nào dám nhắc đến chuyện trong nhà với người khác.
Cô đành phải nói: “Lúc đó con còn nhỏ, sợ hãi không dám nói ra. Sau này là cậu con đã vô tình cứu con bằng một câu. Cậu con đi ngang qua nhà con, nhìn thấy con gầy gò ngồi bất động dưới đất, nói với cha con: “Chết cũng tốt, nếu Tiểu Trân chết, tôi sẽ đến chuyển hết đồ cưới của mẹ nó về.”, Mạc Quế Hoa không muốn mất đồ cưới của mẹ con, mới bắt đầu cho con ăn một ít!”
Tần A Nam hai mắt đỏ hoe: “Thật là tội lỗi! Tần Đạt vô tâm như thế, không giống người làm cha, sẽ gặp báo ứng! Tiểu Trân, con chuyển đến nhà dì sớm đi, tối nay dì sẽ nói chuyện với Tần Đạt.”
“Không, chú hảo Nam, dì đừng chủ động nhắc, vừa nãy con cãi nhau với Mạc Quế Hoa, bà ta còn ước gì con đi luôn đây, lát nữa kiểu gì cha con cũng đến nói với dì, nhưng con nghe ông ta và bà nội muốn đòi thêm tiền của dì, dì nhất định không được nhả ra, dì phải giả vờ như không quan trọng nữa.”
“Hả? Nhỡ... nhỡ cha con không nỡ thì sao?”
Một bên xua đuổi như rác rưởi, một bên sợ hãi không lấy được, Tần Nguyệt Trân nắm chặt tay chú hảo Nam, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Chú hảo, dì đừng lo, không có đâu, Mạc Quế Hoa là người lắm mồm nhỏ nhen, nhất định sẽ lảm nhảm bên tai ông ta, bọn họ còn nghĩ ra cách tiêu ba mươi đồng kia rồi, nhất định sẽ không từ bỏ đâu. Chú hảo, sau này con sẽ kiếm tiền trả lại cho dì.”
Chú hảo Nam trìu mến xoa đầu cô: “Con ngốc à, kiếm tiền trả dì cái gì, con đến nhà dì là dì vui lắm rồi! Trước đây con chưa từng nói những lời như vậy, chỉ biết dùng sức làm việc giúp nhà dì, dì không cho con làm, con còn khóc, bây giờ đã biết nói loại lời khách sáo này rồi.”
“Ha ha, giờ con lười lắm.”
“Nào có, bây giờ con còn giúp dì đuổi được những kẻ bắt nạt kia mà.”
Hai người thân thiết nói chuyện hồi lâu, Tần A Nam phải đi làm, hai người mới tách ra làm việc riêng.
Tần Nguyệt Trân về nhà trước, cô nhớ không gian rồi.
Lúc này trong nhà không có người, Tần Nguyệt Trân nhanh chóng đóng cửa lại vào không gian.
Ha! Cành tre hôm qua cắm xuống đã mọc lên mười mấy cây tre xanh mướt, càng tô điểm thêm cho không gian trống trải này.
Khoảng cách người với người đúng là rất lớn, Kim Tú và Tần Đạt chỉ nghĩ bán Tần Nguyệt Trân được bao nhiêu tiền, Tần A Nam lại nghĩ như thế nào mới không để Tần Nguyệt Trân bị thiệt.
Tần Nguyệt Trân cảm động lắc đầu: “A! Chú hảo Nam, dì thật… quá tốt bụng. Dì có nhớ năm đầu tiên Mạc Quế Hoa gả tới, con cực kỳ cực kỳ gầy không?”
“Sao lại không nhớ! Lúc đó con gầy đi không nổi, mẹ dì còn lén nấu cháo cho con ăn nữa.”
“Đúng vậy! Nếu không có dì và bà chắc con đã chết đói lâu rồi. Lúc đó, vì Mạc Quế Hoa ngứa mắt con nên đã bàn bạc với cha con, định giết chết con, chính miệng cha con nói, đánh chết bị phát hiện, chết đói không bị phát hiện, nên định bỏ đói con đến chết. Chú hảo Nam, chú nghĩ xem, loại cha như vậy thì sao dì phải thấy có lỗi với nhà con?”
Tần A Nam há to miệng, trợn mắt nhìn Tần Nguyệt Trân, tay còn làm bộ tức giận đánh Tần Nguyệt Trân một cái: “Có chuyện như vậy? Tiểu Trân, sao lúc đó con không nói cho chúng ta biết, đứa trẻ đáng thương này! Nếu con nói sớm hơn, dì đã dứt khoát xin con đến nhà dì rồi!”
Tần Nguyệt Trân cười khổ, trong lòng tự nhủ đây là do cô đổi tim thôi. Nếu là Tần Nguyệt Trân trước đây, cho dù còn sống cũng không biết hai ngày qua lại bị đánh bao nhiêu lần, nào dám nhắc đến chuyện trong nhà với người khác.
Cô đành phải nói: “Lúc đó con còn nhỏ, sợ hãi không dám nói ra. Sau này là cậu con đã vô tình cứu con bằng một câu. Cậu con đi ngang qua nhà con, nhìn thấy con gầy gò ngồi bất động dưới đất, nói với cha con: “Chết cũng tốt, nếu Tiểu Trân chết, tôi sẽ đến chuyển hết đồ cưới của mẹ nó về.”, Mạc Quế Hoa không muốn mất đồ cưới của mẹ con, mới bắt đầu cho con ăn một ít!”
Tần A Nam hai mắt đỏ hoe: “Thật là tội lỗi! Tần Đạt vô tâm như thế, không giống người làm cha, sẽ gặp báo ứng! Tiểu Trân, con chuyển đến nhà dì sớm đi, tối nay dì sẽ nói chuyện với Tần Đạt.”
“Không, chú hảo Nam, dì đừng chủ động nhắc, vừa nãy con cãi nhau với Mạc Quế Hoa, bà ta còn ước gì con đi luôn đây, lát nữa kiểu gì cha con cũng đến nói với dì, nhưng con nghe ông ta và bà nội muốn đòi thêm tiền của dì, dì nhất định không được nhả ra, dì phải giả vờ như không quan trọng nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hả? Nhỡ... nhỡ cha con không nỡ thì sao?”
Một bên xua đuổi như rác rưởi, một bên sợ hãi không lấy được, Tần Nguyệt Trân nắm chặt tay chú hảo Nam, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Chú hảo, dì đừng lo, không có đâu, Mạc Quế Hoa là người lắm mồm nhỏ nhen, nhất định sẽ lảm nhảm bên tai ông ta, bọn họ còn nghĩ ra cách tiêu ba mươi đồng kia rồi, nhất định sẽ không từ bỏ đâu. Chú hảo, sau này con sẽ kiếm tiền trả lại cho dì.”
Chú hảo Nam trìu mến xoa đầu cô: “Con ngốc à, kiếm tiền trả dì cái gì, con đến nhà dì là dì vui lắm rồi! Trước đây con chưa từng nói những lời như vậy, chỉ biết dùng sức làm việc giúp nhà dì, dì không cho con làm, con còn khóc, bây giờ đã biết nói loại lời khách sáo này rồi.”
“Ha ha, giờ con lười lắm.”
“Nào có, bây giờ con còn giúp dì đuổi được những kẻ bắt nạt kia mà.”
Hai người thân thiết nói chuyện hồi lâu, Tần A Nam phải đi làm, hai người mới tách ra làm việc riêng.
Tần Nguyệt Trân về nhà trước, cô nhớ không gian rồi.
Lúc này trong nhà không có người, Tần Nguyệt Trân nhanh chóng đóng cửa lại vào không gian.
Ha! Cành tre hôm qua cắm xuống đã mọc lên mười mấy cây tre xanh mướt, càng tô điểm thêm cho không gian trống trải này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro