Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian
Chương 43
Liệt Vô Hạ
2024-11-19 06:27:30
Dịch: Miella
Haiz! Được rồi, đây là sự khác biệt của thời đại, ở thời đại này, những người có thể làm việc trong các hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, trạm thực phẩm, cửa hàng lương thực, quán mì, quán thịt đều là tổ tông.
Tần Ngưng buồn bực trong lòng, cuối cùng vẫn đưa tiền và phiếu lương thực trong tay ra: “Một bát mì nước, ba lạng.”
Người phụ nữ lên tiếng nữa, nhận lấy, một lúc sau ngẩng đầu nhìn Tần Ngưng, đột nhiên nói: “Ê, cô có cả phiếu lương thực quốc gia sao? Cô thể đổi cho tôi một ít không?”
Tần Ngưng giật giật khóe miệng, nói: “Vậy cô có thể bán cho tôi hai lạng mì không?”
Người phụ nữ cười một tiếng, giống như người vừa làm khó Tần Ngưng không phải bà ta, rất quen thuộc nói: “Ha! Được chứ! Vừa nãy tôi chỉ không muốn thối tiền lẻ phiền phức thôi. Vậy cho cô hai lạng mì, trả cô hai xu. Này, cô có bao nhiêu phiếu lương thực quốc gia thế?”
“Hừ! Tôi có bao nhiêu phiếu lương thực quốc gia liên quan gì đến bà, bà nói đổi là đổi chắc? Mơ đi!”
Tần Ngưng trong bụng chửi một câu, không trả lời, nhận bát và tiền thừa, quay người đi đến chỗ lấy mì để lấy mì.
Người phụ nữ gọi vài tiếng từ phía sau: “Này, này, cô, này, quay lại!”
Tần Ngưng chỉ coi như không nghe thấy.
Vì vẫn còn người mua mì nên người phụ nữ không thể rời đi mọi lúc, tiếp tục bán mì với giọng điệu không tốt.
Tần Ngưng cầm bát mì lên ăn, ăn được một nửa, người phụ nữ đi tới nhỏ giọng nói: “Này, cô sao thế? Còn chưa đổi phiếu lương thực cho tôi đâu?”
Tần Ngưng ngẩng đầu nhìn bà ta một cái: “Đợi lát nữa.”
Người phụ nữ không còn cách nào, mím môi bỏ đi.
Tần Ngưng ăn xong, đang định bước ra khỏi quán mì thì người phụ nữ lại đuổi theo: “Này, phiếu lương thực đâu?”
“Phiếu lương thực nào?”
“Cô! Cô vừa đồng ý đổi phiếu lương thực với tôi mà!”
“Tôi đồng ý bao giờ?”
“Cô, cô, được! Có tin tôi nói cô ăn mì không có phiếu lương thực không?”
Lúc này không có nhiều người mua mì, người phụ nữ trực tiếp chặn Tần Ngưng ở cửa quán.
Tần Ngưng nhìn ánh mắt hung ác của bà ta, trong lòng rất tức giận.
Nhưng cô không nổi giận, hai tay đút vào túi, nói: “Được rồi, bà muốn đổi bao nhiêu?”
“Vậy còn được!”
Người phụ nữ đắc ý nói, kéo Tần Ngưng đến cạnh cửa, từ trong túi móc ra mười cân phiếu lương thực địa phương, nói: “Mười cân, có không?”
“Tôi không có nhiều như vậy. Tôi chỉ có hai cân.”
“Được rồi, hai cân cũng được, lấy ra!”
Tần Ngưng lấy ra hết phiếu lương thực, người phụ nữ đếm rồi giật lấy, nhét hai cân phiếu lương thực địa phương của mình vào tay Tần Ngưng rồi rời đi không một lời cảm ơn.
Tần Ngưng cũng đi thẳng, đi được khoảng trăm mét mới lấy phiếu lương thực trong túi ra nhìn, cười.
Ha! Bây giờ cô có hai cân phiếu lương thưc quốc gia và hai cân phiếu lương thực địa phương rồi!
Hơn nữa cô vừa thử, dùng suy nghĩ lấy đồ ra và ném đồ vào cực kỳ thuận tiện, chỉ với một ý nghĩ, phiếu lương thực ném vào không gian đã nằm trong tay cô!
Đúng là tay không bắt sói! Cô mà muốn giở trò xấu thì chỉ cần vài phút, người phụ nữ kia còn dám uy hiếp cô.
Còn non lắm! Cô là người có không gian, chỉ cần suy nghĩ là lấy được đồ về, còn đổi hay không là không muốn tranh cãi với bà ta, không cần lãng phí thời gian!
Tần Ngưng khinh thường bỏ đi, về phần người phụ nữ kia phát hiện hai cân phiếu lương thực quốc gia của mình đã không cánh mà bay, thì liên quan gì đến Tần Ngưng chứ?
Phổ cập kiến thức: Phiếu lương thực địa phương chỉ có thể sử dụng tại địa phương, phiếu lương thực quốc gia thông dụng cả nước, rất nhiều phiếu lương thực Tần A Nam cho là Nhậm A Sơn gửi đến, đương nhiên đều là phiếu lương thực quốc gia. Thời đại này không quan trọng với người không ra khỏi cửa, nhưng nếu trong nhà có người phải đi công tác hoặc ra ngoài thì cần dùng phiếu lương thực quốc gia.
Haiz! Được rồi, đây là sự khác biệt của thời đại, ở thời đại này, những người có thể làm việc trong các hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, trạm thực phẩm, cửa hàng lương thực, quán mì, quán thịt đều là tổ tông.
Tần Ngưng buồn bực trong lòng, cuối cùng vẫn đưa tiền và phiếu lương thực trong tay ra: “Một bát mì nước, ba lạng.”
Người phụ nữ lên tiếng nữa, nhận lấy, một lúc sau ngẩng đầu nhìn Tần Ngưng, đột nhiên nói: “Ê, cô có cả phiếu lương thực quốc gia sao? Cô thể đổi cho tôi một ít không?”
Tần Ngưng giật giật khóe miệng, nói: “Vậy cô có thể bán cho tôi hai lạng mì không?”
Người phụ nữ cười một tiếng, giống như người vừa làm khó Tần Ngưng không phải bà ta, rất quen thuộc nói: “Ha! Được chứ! Vừa nãy tôi chỉ không muốn thối tiền lẻ phiền phức thôi. Vậy cho cô hai lạng mì, trả cô hai xu. Này, cô có bao nhiêu phiếu lương thực quốc gia thế?”
“Hừ! Tôi có bao nhiêu phiếu lương thực quốc gia liên quan gì đến bà, bà nói đổi là đổi chắc? Mơ đi!”
Tần Ngưng trong bụng chửi một câu, không trả lời, nhận bát và tiền thừa, quay người đi đến chỗ lấy mì để lấy mì.
Người phụ nữ gọi vài tiếng từ phía sau: “Này, này, cô, này, quay lại!”
Tần Ngưng chỉ coi như không nghe thấy.
Vì vẫn còn người mua mì nên người phụ nữ không thể rời đi mọi lúc, tiếp tục bán mì với giọng điệu không tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Ngưng cầm bát mì lên ăn, ăn được một nửa, người phụ nữ đi tới nhỏ giọng nói: “Này, cô sao thế? Còn chưa đổi phiếu lương thực cho tôi đâu?”
Tần Ngưng ngẩng đầu nhìn bà ta một cái: “Đợi lát nữa.”
Người phụ nữ không còn cách nào, mím môi bỏ đi.
Tần Ngưng ăn xong, đang định bước ra khỏi quán mì thì người phụ nữ lại đuổi theo: “Này, phiếu lương thực đâu?”
“Phiếu lương thực nào?”
“Cô! Cô vừa đồng ý đổi phiếu lương thực với tôi mà!”
“Tôi đồng ý bao giờ?”
“Cô, cô, được! Có tin tôi nói cô ăn mì không có phiếu lương thực không?”
Lúc này không có nhiều người mua mì, người phụ nữ trực tiếp chặn Tần Ngưng ở cửa quán.
Tần Ngưng nhìn ánh mắt hung ác của bà ta, trong lòng rất tức giận.
Nhưng cô không nổi giận, hai tay đút vào túi, nói: “Được rồi, bà muốn đổi bao nhiêu?”
“Vậy còn được!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ đắc ý nói, kéo Tần Ngưng đến cạnh cửa, từ trong túi móc ra mười cân phiếu lương thực địa phương, nói: “Mười cân, có không?”
“Tôi không có nhiều như vậy. Tôi chỉ có hai cân.”
“Được rồi, hai cân cũng được, lấy ra!”
Tần Ngưng lấy ra hết phiếu lương thực, người phụ nữ đếm rồi giật lấy, nhét hai cân phiếu lương thực địa phương của mình vào tay Tần Ngưng rồi rời đi không một lời cảm ơn.
Tần Ngưng cũng đi thẳng, đi được khoảng trăm mét mới lấy phiếu lương thực trong túi ra nhìn, cười.
Ha! Bây giờ cô có hai cân phiếu lương thưc quốc gia và hai cân phiếu lương thực địa phương rồi!
Hơn nữa cô vừa thử, dùng suy nghĩ lấy đồ ra và ném đồ vào cực kỳ thuận tiện, chỉ với một ý nghĩ, phiếu lương thực ném vào không gian đã nằm trong tay cô!
Đúng là tay không bắt sói! Cô mà muốn giở trò xấu thì chỉ cần vài phút, người phụ nữ kia còn dám uy hiếp cô.
Còn non lắm! Cô là người có không gian, chỉ cần suy nghĩ là lấy được đồ về, còn đổi hay không là không muốn tranh cãi với bà ta, không cần lãng phí thời gian!
Tần Ngưng khinh thường bỏ đi, về phần người phụ nữ kia phát hiện hai cân phiếu lương thực quốc gia của mình đã không cánh mà bay, thì liên quan gì đến Tần Ngưng chứ?
Phổ cập kiến thức: Phiếu lương thực địa phương chỉ có thể sử dụng tại địa phương, phiếu lương thực quốc gia thông dụng cả nước, rất nhiều phiếu lương thực Tần A Nam cho là Nhậm A Sơn gửi đến, đương nhiên đều là phiếu lương thực quốc gia. Thời đại này không quan trọng với người không ra khỏi cửa, nhưng nếu trong nhà có người phải đi công tác hoặc ra ngoài thì cần dùng phiếu lương thực quốc gia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro