Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 44

Liệt Vô Hạ

2024-11-19 06:27:30

Dịch: Miella

Tần Ngưng thoải mái đi đến đồn công an công xã, trên đường nhìn thấy một cô gái cúi đầu đi tới, Tần Ngưng cũng không nhìn kỹ, tưởng cô ấy cũng trạc tuổi cơ thể mình nên đưa phiếu ăn cho cô ấy: “Này, cô có cần phiếu lương thực không, ở nông thôn chúng tôi không cần đến.”

Cô gái kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô, nhất thời không nói nên lời.

Tần Ngưng nhún vai: “A, cô không cần à? Vậy thôi, tôi hỏi người khác.”

Cô thực sự không quan tâm, bởi vì những phiếu lương thực này không phải của cô, cô không cần, vứt đi cũng không tốt nên mới muốn cho người ta, cô còn nhỏ, khó tìm đàn ông, trông thấy một cô bé thì thuận miệng hỏi một tiếng, không ngờ còn doạ người ta sợ.

Tần Ngưng đi qua cô ấy, không ngờ chưa được mấy bước, cô bé kia đã đuổi theo: “Này, tôi muốn, cô cho tôi đi.”

Tần Ngưng dừng lại, nghiêm túc nhìn cô ấy một cái, cô thấy cô bé này khá mảnh khảnh, mặc dù quần áo đã cũ nhưng lại rất sạch sẽ, có điều hốc mắt hơi đỏ, dấu bàn tay trên mặt rất rõ ràng.

Vừa rồi cô bé vừa đi vừa khóc, chẳng trách cúi đầu, ngẩng đầu lên Tần Ngưng mới biết.

Tần Ngưng đưa phiếu lương thực cho cô ấy, nói: “Tôi còn hai củ khoai lang, cô có muốn không?”

Cô bé nhìn cô lần nữa, mở miệng, lại ngậm lại, cắn môi gật gật đầu.

Tần Ngưng thò tay vào túi, dùng suy nghĩ lấy hai củ khoai lang từ trong không gian ra đưa cho cô bé.

Ờm… Thật ngại quá, vội vội vàng vàng, hai củ khoai lang còn dính đầy bùn!

Nhưng cô bé không chê, hai tay nhận lấy, nói: “Cảm ơn cô, cô tên gì? Có thể để lại địa chỉ không, sau này… nếu tôi có món gì ngon, sẽ trả cho cô.”

“Không cần, tạm biệt.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Ngưng không dừng lại, phất tay rời đi.

Thời đại khó khăn, nhà nào cũng không dễ dàng, cô chỉ thấy cô bé này rõ ràng ăn mặc rất sạch sẽ, nhưng trên mặt ngoại trừ nước mắt còn có một dấu bàn tay, khả năng là gặp rắc rối.

Nếu cô bé đã đuổi theo xin phiếu lương thực, vậy chắc chắn là cần, nên cô tặng ít đồ sưởi ấm trái tim cô ấy, vả lại cô cũng không muốn biết chuyện buồn cụ thể của người khác, với năng lực hiện tại, cô vẫn chưa đủ gặp người là giúp, quen biết cũng không tốt.

Đồn công an làm việc khá suôn sẻ, nhưng phải đợi một lúc vì một giờ chiều người xử lý công việc mới đến làm việc, nên dù làm sổ hộ khẩu rất nhanh, lúc Tần Ngưng ra khỏi đồn công an đã là hơn hai giờ, cô vội vã đến trường cấp hai.

Trường cấp hai tốt hơn trường tiểu học nhiều, còn có một tòa nhà hai tầng!

Tần Ngưng nhìn quanh sân trường cấp hai một lúc, hỏi thăm mọi người, tìm được phòng hiệu trưởng có đánh dấu trước cửa, nhìn từ xa, cửa rất đơn giản, bên trong hơi tối.

Cô sửa sang lại quần áo ngoài cửa, cố gắng xắn tay áo cho ngắn hơn, còn dùng tay chải chải tóc.

Trong thời đại này, quần áo của ai cũng rất cũ kỹ, ở nông thôn có rất nhiều trẻ em không chú ý đến ngoại hình, nhưng Tần Ngưng vẫn cảm thấy “Người với người quen biết bắt đầu bằng ngũ quan, kết thúc bằng tam quan” là hợp lý, cô còn hy vọng mình có thể để lại ấn tượng tốt với hiệu trưởng, giải quyết chuyện học hành của mình ngay hôm nay!

Tần Ngưng đứng ở cửa, thấy bên trong chỉ có một người, vùi đầu vào bàn viết chữ, nhất định là hiệu trưởng.

Cô cẩn thận gõ cửa, khi hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn ra, mới nghiêm túc cúi đầu chào: “Báo cáo.”

Quả nhiên ánh mắt hiệu trưởng nhìn cô rất thân thiện, nói: “Bạn học, lớp nào, có chuyện gì vậy?”

Lúc này Tần Ngưng đi vào, cởi mở nói: “Chào hiệu trưởng, em còn chưa học cấp hai. Em ở đại đội Tiến Lên, năm sau mười lăm tuổi, muốn vào học cấp hai, em đã thi thử ở tiểu học, đây là thư giới thiệu của hiệu trưởng chúng em, xin hiệu trưởng hãy cho em một cơ hội.”

“A!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Số ký tự: 0