Thập Niên 70: Chị Dâu Có Không Gian
Chương 1
2025-01-10 18:10:19
“Chính là nhà đã đính hôn với con đấy! Mạnh Ngọc Trân. Em gái của cô ta là Tiểu Thất, tên đầy đủ là Mạnh Thất Đệ! Hôm nay con bé còn đặc biệt đến thăm chúng ta.”
Nghe nhắc đến tên “Thất Đệ,” Lăng Tiêu lập tức ghi nhớ. Cô bé này có vẻ lễ phép, thậm chí trước khi rời đi còn để lại một hộp sữa bột hòa tan…
Bà Vương vừa nói vừa dò dẫm bước đến bên giường:
“Con bé đó rất lễ độ. Chắc nó đến thay chị gái xem qua tình hình một chút.”
Dù sao hai nhà cũng sắp thành thông gia. Con gái lớn ngại ngùng không dám đến thì để em gái đi thay cũng là chuyện bình thường.
Ngồi xuống cạnh giường, bà Vương tiếp tục:
“Lăng Tiêu, lần này con giải ngũ rồi thì cũng vừa hay. Đợi làm xong giấy kết hôn, tranh thủ cưới trước cuối năm là ổn.”
Lăng Tiêu im lặng hồi lâu rồi mới cất giọng trầm thấp:
“Mẹ, hay hủy hôn đi.”
Bà Vương sững sờ, ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục thoáng vẻ hoảng hốt:
“Con… con nói gì cơ?”
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào chăn, khẽ cười khổ:
“Mẹ, người ta còn trẻ, mà chân con thì tàn phế rồi. Có khi cả đời này con chỉ là một kẻ què thôi. Nhà mình thì nghèo khó, con không muốn làm lỡ dở cuộc đời của người ta…”
Thực ra, trên đường được đưa về nhà, anh đã nghĩ rất nhiều về chuyện này. Dù anh có trợ cấp, nhưng chẳng đáng bao nhiêu. Nhà gái chắc gì đã chịu chấp nhận một người chồng như anh.
“Nhưng… nhưng chẳng lẽ con định sống một mình cả đời?”
Giọng bà Vương nghẹn lại. Tất cả là lỗi của bà—một bà lão mù lòa đã khiến con trai phải chịu khổ theo.
Lăng Tiêu nhìn cháu gái đang ngồi bên giường, cười nhạt:
“Con sống một mình cũng tốt mà, mẹ à. Nhà mình đâu có tuyệt tự. Còn có Tiểu Cam nữa. Con sẽ nuôi dạy nó thật tốt.”
Cô bé Lăng Cam không hiểu hai người lớn đang nói gì. Chỉ biết họ nhắc đến mình nên vội vàng đưa một quả táo lên trước mặt Lăng Tiêu:
“Chú nhỏ ăn thêm quả táo này nữa đi! Ăn xong là đau đau bay mất ngay!”
Lăng Tiêu khẽ cười, nhận lấy quả táo từ tay cháu gái:
“Được rồi, chú ăn đây. Đừng có khóc nhè nhé!”
Cô bé cau mày, làm mặt nghiêm nghị, rồi cẩn thận mở túi ra:
“Chú nhỏ ngốc quá! Chị tiên nữ tặng cho cháu nhiều lắm. Đúng rồi, bà cũng phải ăn một quả nữa nhé!”
Cô bé lấy thêm một quả táo đỏ đưa đến miệng bà Vương.
Bà Vương bất đắc dĩ há miệng cắn một miếng, trong lòng cũng dần chấp nhận ý định của con trai.
Đúng vậy, nhà họ chẳng có gì ngoài những người già yếu, kẻ mù lòa và người tàn tật. Con gái nhà người ta liệu có thật sự muốn bước chân vào đây không?
Nghe nhắc đến tên “Thất Đệ,” Lăng Tiêu lập tức ghi nhớ. Cô bé này có vẻ lễ phép, thậm chí trước khi rời đi còn để lại một hộp sữa bột hòa tan…
Bà Vương vừa nói vừa dò dẫm bước đến bên giường:
“Con bé đó rất lễ độ. Chắc nó đến thay chị gái xem qua tình hình một chút.”
Dù sao hai nhà cũng sắp thành thông gia. Con gái lớn ngại ngùng không dám đến thì để em gái đi thay cũng là chuyện bình thường.
Ngồi xuống cạnh giường, bà Vương tiếp tục:
“Lăng Tiêu, lần này con giải ngũ rồi thì cũng vừa hay. Đợi làm xong giấy kết hôn, tranh thủ cưới trước cuối năm là ổn.”
Lăng Tiêu im lặng hồi lâu rồi mới cất giọng trầm thấp:
“Mẹ, hay hủy hôn đi.”
Bà Vương sững sờ, ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục thoáng vẻ hoảng hốt:
“Con… con nói gì cơ?”
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào chăn, khẽ cười khổ:
“Mẹ, người ta còn trẻ, mà chân con thì tàn phế rồi. Có khi cả đời này con chỉ là một kẻ què thôi. Nhà mình thì nghèo khó, con không muốn làm lỡ dở cuộc đời của người ta…”
Thực ra, trên đường được đưa về nhà, anh đã nghĩ rất nhiều về chuyện này. Dù anh có trợ cấp, nhưng chẳng đáng bao nhiêu. Nhà gái chắc gì đã chịu chấp nhận một người chồng như anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng… nhưng chẳng lẽ con định sống một mình cả đời?”
Giọng bà Vương nghẹn lại. Tất cả là lỗi của bà—một bà lão mù lòa đã khiến con trai phải chịu khổ theo.
Lăng Tiêu nhìn cháu gái đang ngồi bên giường, cười nhạt:
“Con sống một mình cũng tốt mà, mẹ à. Nhà mình đâu có tuyệt tự. Còn có Tiểu Cam nữa. Con sẽ nuôi dạy nó thật tốt.”
Cô bé Lăng Cam không hiểu hai người lớn đang nói gì. Chỉ biết họ nhắc đến mình nên vội vàng đưa một quả táo lên trước mặt Lăng Tiêu:
“Chú nhỏ ăn thêm quả táo này nữa đi! Ăn xong là đau đau bay mất ngay!”
Lăng Tiêu khẽ cười, nhận lấy quả táo từ tay cháu gái:
“Được rồi, chú ăn đây. Đừng có khóc nhè nhé!”
Cô bé cau mày, làm mặt nghiêm nghị, rồi cẩn thận mở túi ra:
“Chú nhỏ ngốc quá! Chị tiên nữ tặng cho cháu nhiều lắm. Đúng rồi, bà cũng phải ăn một quả nữa nhé!”
Cô bé lấy thêm một quả táo đỏ đưa đến miệng bà Vương.
Bà Vương bất đắc dĩ há miệng cắn một miếng, trong lòng cũng dần chấp nhận ý định của con trai.
Đúng vậy, nhà họ chẳng có gì ngoài những người già yếu, kẻ mù lòa và người tàn tật. Con gái nhà người ta liệu có thật sự muốn bước chân vào đây không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro