Thập Niên 70: Chồng À, Cùng Nhau Trồng Trọt Đi
Con Gái Một
Đào Hoa Lộ
2024-10-20 04:46:35
Cô ta thiện lương vươn tay cứu giúp, kết quả Đường Viên chẳng những không cảm kích, trái lại còn muốn truyền nhiễm bệnh đường sinh dục của mình qua.
Nam chính rất tức giận, đau lòng trách cứ Đường Hương quá tốt bụng, cưỡng chế ôm cô ta đi, không cho phép cô ta xen vào chuyện của nguyên chủ nữ.
Nguyên chủ cứ như vậy tuyệt vọng, chết trong dáng vẻ thê thảm.
Xem xong kết cục của nguyên chủ, Đường Viên: “…”
Nếu như ác độc nữ phụ vừa lười vừa háu ăn, vừa gian vừa láu cá, không làm việc gì, bị ngược thì thôi.
Rõ ràng cô chăm chỉ như vậy, tài giỏi như vậy, chỉ là vận khí hơi kém mà thôi.
Loại người càng bị áp chế càng bùng nổ mạnh chính là kiểu nhân tài mà cán bộ giúp đỡ người nghèo thích nhất.
Quan trọng là nguyên chủ còn trùng tên trùng họ với cô, Đường Hương cũng trùng tên trùng họ với em gái cùng cha khác mẹ với cô.
Trùng hợp chết tiệt, có độc mà!
Dưới kinh nghiệm cơ sở để cô không lệch về một phía của câu chuyện, cho nên cô cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ của nguyên chủ, nhìn xem liệu có gì khác biệt với nội dung ban đầu của cốt truyện không.
Ông bà nội nguyên chủ sinh được tất cả sáu người con, bởi vì nạn đói chiến loạn cũng như bệnh tật, đủ loại duyên cớ, sau cùng chỉ có bác cả và cha cô còn sống.
Về sau bờ sông phía nam và phía bắc của sông Hoàng Hà bị vỡ, không ít thôn làng bị ngập lụt, nhiều người phải dẫn theo con trai con gái đi ăn xin, chạy nạn.
Bà Đường dùng hai bầu bột ngô đổi mẹ cô làm con dâu.
Vốn là muốn lấy cho bác cả Đường, nhưng ông ta ghét bỏ mẹ nguyên chủ gầy khô quắt, tính tình ít nói, không biết nói lời ngọt ngào, không chịu cưới.
Chính ông ta chọn trúng bác gái cả ở ngoài thôn, làn da trắng trẻo, tính cách dịu dàng lại là người thông minh, cái miệng nhỏ nhắn ngọt như bôi mật.
Sau này mẹ nguyên chủ lấy cha nguyên chủ.
Hai vợ chồng đều là người trung hậu trung thực, vùi đầu chăm chỉ làm việc, sau khi cưới ở chung hòa thuận chưa từng ầm ĩ đến đỏ mặt tía tai, cũng không biết vì sao, đứa nhỏ trong bụng liên tục bị sảy.
Liên tiếp bị sảy bốn đứa, sau cùng thật vất vả mới có một đứa.
Đây chính là nguyên chủ.
Lúc cô ra đời, đầu tròn mày rậm mắt to, bà đường cho rằng là bé trai, kết quả lại thấy là con nhóc, tức giận mắng cô “độc nha đầu”, vì để mình sinh ra mà không cho các anh chị em khác ra đời.
Bà ta sợ con nhóc này sẽ còn gây trở ngại đến em trai em gái phía sau, ôm lên muốn đưa cho người ta, là cha mẹ Đường đau khổ cầu xin mới giữ được con gái lại.
Về sau hai vợ chồng không còn đứa con nào khác, ông bà nội đều không thích đứa nhỏ này.
Nam chính rất tức giận, đau lòng trách cứ Đường Hương quá tốt bụng, cưỡng chế ôm cô ta đi, không cho phép cô ta xen vào chuyện của nguyên chủ nữ.
Nguyên chủ cứ như vậy tuyệt vọng, chết trong dáng vẻ thê thảm.
Xem xong kết cục của nguyên chủ, Đường Viên: “…”
Nếu như ác độc nữ phụ vừa lười vừa háu ăn, vừa gian vừa láu cá, không làm việc gì, bị ngược thì thôi.
Rõ ràng cô chăm chỉ như vậy, tài giỏi như vậy, chỉ là vận khí hơi kém mà thôi.
Loại người càng bị áp chế càng bùng nổ mạnh chính là kiểu nhân tài mà cán bộ giúp đỡ người nghèo thích nhất.
Quan trọng là nguyên chủ còn trùng tên trùng họ với cô, Đường Hương cũng trùng tên trùng họ với em gái cùng cha khác mẹ với cô.
Trùng hợp chết tiệt, có độc mà!
Dưới kinh nghiệm cơ sở để cô không lệch về một phía của câu chuyện, cho nên cô cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ của nguyên chủ, nhìn xem liệu có gì khác biệt với nội dung ban đầu của cốt truyện không.
Ông bà nội nguyên chủ sinh được tất cả sáu người con, bởi vì nạn đói chiến loạn cũng như bệnh tật, đủ loại duyên cớ, sau cùng chỉ có bác cả và cha cô còn sống.
Về sau bờ sông phía nam và phía bắc của sông Hoàng Hà bị vỡ, không ít thôn làng bị ngập lụt, nhiều người phải dẫn theo con trai con gái đi ăn xin, chạy nạn.
Bà Đường dùng hai bầu bột ngô đổi mẹ cô làm con dâu.
Vốn là muốn lấy cho bác cả Đường, nhưng ông ta ghét bỏ mẹ nguyên chủ gầy khô quắt, tính tình ít nói, không biết nói lời ngọt ngào, không chịu cưới.
Chính ông ta chọn trúng bác gái cả ở ngoài thôn, làn da trắng trẻo, tính cách dịu dàng lại là người thông minh, cái miệng nhỏ nhắn ngọt như bôi mật.
Sau này mẹ nguyên chủ lấy cha nguyên chủ.
Hai vợ chồng đều là người trung hậu trung thực, vùi đầu chăm chỉ làm việc, sau khi cưới ở chung hòa thuận chưa từng ầm ĩ đến đỏ mặt tía tai, cũng không biết vì sao, đứa nhỏ trong bụng liên tục bị sảy.
Liên tiếp bị sảy bốn đứa, sau cùng thật vất vả mới có một đứa.
Đây chính là nguyên chủ.
Lúc cô ra đời, đầu tròn mày rậm mắt to, bà đường cho rằng là bé trai, kết quả lại thấy là con nhóc, tức giận mắng cô “độc nha đầu”, vì để mình sinh ra mà không cho các anh chị em khác ra đời.
Bà ta sợ con nhóc này sẽ còn gây trở ngại đến em trai em gái phía sau, ôm lên muốn đưa cho người ta, là cha mẹ Đường đau khổ cầu xin mới giữ được con gái lại.
Về sau hai vợ chồng không còn đứa con nào khác, ông bà nội đều không thích đứa nhỏ này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro