Thập Niên 70: Cô Gái Nông Thôn Làm Giàu Từ Rượu Quê Hương
Chương 153
Minh Canh/明景
2024-08-31 01:36:30
Hoàng Thủy Liên, mẹ của Bạch Liên Hoa, cũng là chủ nhiệm hội phụ nữ thôn Thạch Hà.
Ngày thường cũng không có cảm giác tồn tại gì nhiều, bởi vì nhà ai có chuyện nhỏ nhặt như cái lông gà vỏ tỏi cũng lười đi tìm bà,tự mình xử lý, một số chuyện lớn thì trực tiếp đi tìm trưởng thôn An Quốc Bang.
Bởi vì ba của Bạch Liên Hoa đứng hàng thứ tám, cho nên ngày thường mọi người đều gọi Hoàng Thủy Liên là ‘ Thím tám’, một số trẻ con thì sẽ gọi là “ bà tám ’.
Sở dĩ bà có thể làm chủ nhiệm hội phụ nữ của Thôn Thạch Hà là bởi vì lúc trước tham gia lớp học xoá nạn mù chữ, bà học tốt nhất, rất nhanh liền học được, biết tên của mình.
Còn có một nguyên nhân quan trọng khác chính là, mặc kệ mẹ chồng chanh chua, không nói đạo lý tới cỡ nào, thậm chí là nói lời ác độc, bà đều có thể tôn trọng hiếu kính thuận theo mẹ chồng.
Dựa theo ký ức của những người già trong Thôn Thạch Hà, chưa từng thấy Hoàng Thủy Liên phản bác ý kiến của mẹ chồng bao giờ. Mặc kệ là ở trước mặt hay sau lưng, cũng chưa từng nghe thấy bà ấy nói qua một câu không tốt về mẹ chồng mình.
Cho dù người trong thôn đều biết mẹ chồng bà ấy không phải là người tốt lành gì, cũng không dễ sống chung, nhưng Hoàng Thủy Liên lại có thể mười năm như một coi mẹ chồng như mẹ ruột, hiếu kính vô cùng.
Nghe nói, đã từng mẹ chồng bà ấy bởi vì một lạng thịt mà bắt bà ấy quỳ trước cửa cả một đêm, nhưng bà ấy cũng không nói hai lời, vẫn làm theo, hơn nữa sáng hôm sau vẫn như thường lệ chuẩn bị nước rửa mặt cho mẹ chồng từ sáng sớm.
Người lớn tuổi trong thôn đều thích có con dâu giống như Hoàng Thủy Liên, cảm thấy con dâu nên như vậy. Nhưng các cô con dâu lại cảm thấy Hoàng Thủy Liên không thể đứng ra làm chủ cho tất cả phụ nữ trong thôn, bản thân cong lưng mà sống, cùng muốn ép bọ họ cong lưng sống theo.
Mỗi lần mẹ chồng nàng dâu cãi nhau, mặc kệ chuyện gì mặc kệ ai có lý, cũng không hỏi ai đúng ai sai, Hoàng Thủy Liên hết thảy đều sẽ thiên hướng về phía mẹ chồng. Dùng cách nói của bà ấy chính là‘ mẹ chồng nói cô không đúng, thì chính là cô không đúng.’ ’‘ mẹ chồng đánh rắm đều thơm, sao có thể sai được?”
Rất nhiều người đều chán ghét Hoàng Thủy Tiên bất công chói lọi như vậy, cho nên, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không đi tìm Hoàng Thủy Tiên, ngược lại phần lớn đều đi tìm An Quốc Bang.
Phụ nữ trong thôn thường thường nghị luận sau lưng Hoàng Thủy Tiên, ‘ bản thân không muốn làm người, cũng không cho người khác làm người. ’‘ tự bản thân mình đều không thể đứng thẳng lưng, còn trông cậy vào bà ta có thể làm chủ cho người khác.”
Hoàng Thủy Tiên cũng không phụ với danh hiệu “rắm mẹ chồng” của bà, vừa mở miệng liền nói Quách Đỗ Quyên không đúng, nhận định là do cô sai, sau đó liến thoắng nói một hồi rằng làm con dâu, làm vợ người khác hẳn là nên làm như thế nào mới là đúng.
“Làm con dâu, sao có thể khiến mẹ chồng không vui? Nếu đã gả tới đây, thì phải biết nhận mệnh, an phận thủ thường, sinh con đẻ cái, giúp chồng dạy con, đặt chồng, đặt con, đặt người nhà của chồng lên hàng đầu.”
Thím Mười Ba đắc ý dào dạt trừng mắt nhìn Quách Đỗ Quyên, tưởng tượng cô ủ rũ cụp đuôi nhận sai, sau đó đi theo bà ta về nhà. Hừ. Con ranh con, về sau để mày biết lễ độ.
Quách Đỗ Quyên lạnh lùng cười nhạo hai tiếng, khinh bỉ trợn tròn mắt, táo bạo, “Cho nên? Vì để cho mẹ chồng được vui, bắt con gái mình ra sông bắt cá giữa ngày đông giá lạnh? Vì muốn mẹ chồng vui, cướp luôn đôi giày mới của con gái đưa cho cô em chồng......”
Đừng nhìn Quách Đỗ Quyên mới gả tới Thôn Thạch Hà không lâu, nhưng cái gì nên biết cũng biết không ít. Thật sự là Hoàng Thủy Liên không biết làm người, lúc ăn tết còn bắt Bạch Liên Hao ra sông bắt cá, tuy là phương nam, nhưng nước sông vẫn rất lạnh.
“Nếu con gái bà có bị bệnh tật gì trong người, cũng là do bà tạo nghiệt. Làm mẹ người ta, ngay cả con gái mình cũng chăm sóc bảo bọc không được, thì lấy tư cách gì đứng đây thuyết giáo?” Quách Đỗ Quyên trực tiếp trợn trắng mắt, sau đó tặng Hoàng Thủy Liên hai chữ, “Ha hả.”
“Bất công bất chính.”
Quách Đỗ Quyên không để ý đến Hoàng Thủy Liên, nhìn về phía An Quốc Bang, kiên trì yêu cầu của bản thân.
Thím Mười Ba cũng kiên trì không thoái nhượng. Chuyện nam nữ, có hại luôn là phụ nữ.
Ngày thường cũng không có cảm giác tồn tại gì nhiều, bởi vì nhà ai có chuyện nhỏ nhặt như cái lông gà vỏ tỏi cũng lười đi tìm bà,tự mình xử lý, một số chuyện lớn thì trực tiếp đi tìm trưởng thôn An Quốc Bang.
Bởi vì ba của Bạch Liên Hoa đứng hàng thứ tám, cho nên ngày thường mọi người đều gọi Hoàng Thủy Liên là ‘ Thím tám’, một số trẻ con thì sẽ gọi là “ bà tám ’.
Sở dĩ bà có thể làm chủ nhiệm hội phụ nữ của Thôn Thạch Hà là bởi vì lúc trước tham gia lớp học xoá nạn mù chữ, bà học tốt nhất, rất nhanh liền học được, biết tên của mình.
Còn có một nguyên nhân quan trọng khác chính là, mặc kệ mẹ chồng chanh chua, không nói đạo lý tới cỡ nào, thậm chí là nói lời ác độc, bà đều có thể tôn trọng hiếu kính thuận theo mẹ chồng.
Dựa theo ký ức của những người già trong Thôn Thạch Hà, chưa từng thấy Hoàng Thủy Liên phản bác ý kiến của mẹ chồng bao giờ. Mặc kệ là ở trước mặt hay sau lưng, cũng chưa từng nghe thấy bà ấy nói qua một câu không tốt về mẹ chồng mình.
Cho dù người trong thôn đều biết mẹ chồng bà ấy không phải là người tốt lành gì, cũng không dễ sống chung, nhưng Hoàng Thủy Liên lại có thể mười năm như một coi mẹ chồng như mẹ ruột, hiếu kính vô cùng.
Nghe nói, đã từng mẹ chồng bà ấy bởi vì một lạng thịt mà bắt bà ấy quỳ trước cửa cả một đêm, nhưng bà ấy cũng không nói hai lời, vẫn làm theo, hơn nữa sáng hôm sau vẫn như thường lệ chuẩn bị nước rửa mặt cho mẹ chồng từ sáng sớm.
Người lớn tuổi trong thôn đều thích có con dâu giống như Hoàng Thủy Liên, cảm thấy con dâu nên như vậy. Nhưng các cô con dâu lại cảm thấy Hoàng Thủy Liên không thể đứng ra làm chủ cho tất cả phụ nữ trong thôn, bản thân cong lưng mà sống, cùng muốn ép bọ họ cong lưng sống theo.
Mỗi lần mẹ chồng nàng dâu cãi nhau, mặc kệ chuyện gì mặc kệ ai có lý, cũng không hỏi ai đúng ai sai, Hoàng Thủy Liên hết thảy đều sẽ thiên hướng về phía mẹ chồng. Dùng cách nói của bà ấy chính là‘ mẹ chồng nói cô không đúng, thì chính là cô không đúng.’ ’‘ mẹ chồng đánh rắm đều thơm, sao có thể sai được?”
Rất nhiều người đều chán ghét Hoàng Thủy Tiên bất công chói lọi như vậy, cho nên, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không đi tìm Hoàng Thủy Tiên, ngược lại phần lớn đều đi tìm An Quốc Bang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phụ nữ trong thôn thường thường nghị luận sau lưng Hoàng Thủy Tiên, ‘ bản thân không muốn làm người, cũng không cho người khác làm người. ’‘ tự bản thân mình đều không thể đứng thẳng lưng, còn trông cậy vào bà ta có thể làm chủ cho người khác.”
Hoàng Thủy Tiên cũng không phụ với danh hiệu “rắm mẹ chồng” của bà, vừa mở miệng liền nói Quách Đỗ Quyên không đúng, nhận định là do cô sai, sau đó liến thoắng nói một hồi rằng làm con dâu, làm vợ người khác hẳn là nên làm như thế nào mới là đúng.
“Làm con dâu, sao có thể khiến mẹ chồng không vui? Nếu đã gả tới đây, thì phải biết nhận mệnh, an phận thủ thường, sinh con đẻ cái, giúp chồng dạy con, đặt chồng, đặt con, đặt người nhà của chồng lên hàng đầu.”
Thím Mười Ba đắc ý dào dạt trừng mắt nhìn Quách Đỗ Quyên, tưởng tượng cô ủ rũ cụp đuôi nhận sai, sau đó đi theo bà ta về nhà. Hừ. Con ranh con, về sau để mày biết lễ độ.
Quách Đỗ Quyên lạnh lùng cười nhạo hai tiếng, khinh bỉ trợn tròn mắt, táo bạo, “Cho nên? Vì để cho mẹ chồng được vui, bắt con gái mình ra sông bắt cá giữa ngày đông giá lạnh? Vì muốn mẹ chồng vui, cướp luôn đôi giày mới của con gái đưa cho cô em chồng......”
Đừng nhìn Quách Đỗ Quyên mới gả tới Thôn Thạch Hà không lâu, nhưng cái gì nên biết cũng biết không ít. Thật sự là Hoàng Thủy Liên không biết làm người, lúc ăn tết còn bắt Bạch Liên Hao ra sông bắt cá, tuy là phương nam, nhưng nước sông vẫn rất lạnh.
“Nếu con gái bà có bị bệnh tật gì trong người, cũng là do bà tạo nghiệt. Làm mẹ người ta, ngay cả con gái mình cũng chăm sóc bảo bọc không được, thì lấy tư cách gì đứng đây thuyết giáo?” Quách Đỗ Quyên trực tiếp trợn trắng mắt, sau đó tặng Hoàng Thủy Liên hai chữ, “Ha hả.”
“Bất công bất chính.”
Quách Đỗ Quyên không để ý đến Hoàng Thủy Liên, nhìn về phía An Quốc Bang, kiên trì yêu cầu của bản thân.
Thím Mười Ba cũng kiên trì không thoái nhượng. Chuyện nam nữ, có hại luôn là phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro