Thập Niên 70: Cô Gái Nông Thôn Làm Giàu Từ Rượu Quê Hương

Chương 154

Minh Canh/明景

2024-08-31 01:36:30

“Ly hôn. Sau khi ly hôn, con tra tôi còn co thể tìm được người tốt hơn.” Đây cũng là nguyên nhân vì sao thím Mười Ba không sợ hãi.

Quách Đỗ Quyên thật sự muốn cười ra tới, “Vay tiền cưới thì sao?”

An Quốc Bang gãi gãi đầu, cảm giác tóc đều sắp rụng hết, nhìn về phía trưởng thôn thôn Thượng Tiến, hy vọng ông ấy có thể khuyên một chút.

Người thôn Thượng Tiến sang đây làm ầm ĩ, người nhà họ Quách làm ầm ĩ như vậy, khẳng định cũng không hy vọng hai người trẻ tuổi ly hôn, chủ yếu là muốn có chỗ tốt, là muốn bảo đảm lợi ích cho Quách Đỗ Quyên.

An Quốc Bang khuyên bảo chú Mười Ba, nhưng chú Mười Ba lại nghe theo vợ. Mà thím Mười Ba kiên trì, “Ly hôn, nhất định phải ly hôn. Có con dâu như vậy, chúng tôi không cần.”

Thím Mười Ba cho rằng như vậy là có thể dọa sợ Quách Đỗ Quyên cùng người nhà họ Quách.

Người nhà họ Quách cũng đích xác đã bị dọa sợ, bọn họ cũng không hy vọng con gái sẽ ly hôn quay về nhà mẹ đẻ.

Nhìn thấy biểu cảm buông lỏng của đám người nhà họ Quách, thím Mười Ba dào dạt đắc ý.

Nhưng Quách Đỗ Quyên lại không phải cô gái bình thường, “Ly hôn”

“Đỗ Quyên.” Người nhà họ Quách không tán đồng, bọn họ hiểu rõ, nếu con gái bởi vậy mà phải về nhà mẹ đẻ thì ngày sau cũng không được yên, người khác nhàn ngôn toái ngữ, ánh mắt dòm ngó của mọi người, cũng đủ ép chết cô.

“Muốn tôi thay đổi chủ ý? Ha, vậy quỳ xuống dập đầu nhận sai......” Thím Mười Ba đắc ý nở nụ cười, giống như đang nói ‘ cầu xin tôi đi. Cầu xin tôi đi. ’ Người nhà họ Quách căm hận chỉ muốn cắn bà ta một ngụm, bất đắc dĩ nhìn về phía Quách Đỗ Quyên.

“Trưởng thôn, hôm nay cháu khiến thôn Thượng Tiến bị mất mặt. Nhưng mong ông tin tưởng, một ngày nào đó, cháu sẽ khiến thôn chúng ta hãnh diện trở lại.” Quách Đỗ Quyên ánh mắt kiên định.

“Cháu quyết định?”

“Vâng. Quyết định.”

Trưởng thôn thôn Thượng Tiến hơi hơi thở dài, “Là chúng ta không biết nhìn người.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quách Đỗ Quyên, đám người nhà họ Quách và trưởng thôn đi sang một bên nói chuyện, không biết Quách Đỗ Quyên khuyên như thế nào, người nhà Quách cuối cùng vẫn bất đắc dĩ mà đống ý quyết định của cô.

Thím Mười Ba cùng Quách Đỗ Quyên kiên trì ly hôm, còn một nhân vật chính khác là An Thụ Căn?

“Tôi không biết.” An Thụ Căn cúi đầu, tủi thân vô cùng, không rõ vì sao bản thân lại phải trải qua chuyện như vậy.

Thím Mười Ba vốn chỉ là tưởng hù dọa Quách Đỗ Quyên mà thôi, không nghĩ tới cô lại cứng rắn như vậy. Hoàng Thủy Tiên cũng không nghĩ tới, muốn dùng danh nghĩa là chủ nhiệm hội phụ nữ để phản đối, không đồng ý.

“Hiện tại hôn nhân tự do, bà dựa vào cái gì để phản đối?” Quách Đỗ Quyên trực tiếp đưa cho bà ta một cái ánh mắt xem thường, khinh bỉ tận trời.

Sau khi quyết định ly hôn, Quách Đỗ Quyên cũng không quay về nhà mẹ đẻ, sau khi được sự cho phép của An Quốc Bang liền chuyển tới căn miếu hoang. Nhà thím Mười Ba trả lại của hồi môn, đều được dọn đến căn miếu hoang.

Nhìn của hồi môn của Quách Đỗ Quyên bị dọn đi, thím Mười Ba giữ chặt Quách Đỗ Quyên, cúi đầu nhận sai, bảo cô đừng đi.

Nhìn xem mẹ chồng co được dãn được, lại nhìn sang người chồng yếu đuối vô năng, Quách Đỗ Quyên vẫy vẫy ống tay áo, đi tới bên cạnh của hồi môn của mình rời đi.

Trưởng thôn thôn Thượng Tiến trước khi rời đi có tới tìm An Lệ Nùng, hy vọng cô có thể đồng ý để Quách Đỗ Quyên đi theo cô cùng nhau học tập.

“Không thành vấn đề. Chỉ cần chị ấy nguyện ý.” An Lệ Nùng không có ý kiến, “Giáo dục không phân nòi giống.”

Mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần nguyện ý học tập sẽ không nên bị đối xử khác biệt. Hơn nữa, học tập và giới tính tuổi tác không liên quan nhau. Thôi lão tiên sinh từng nói, học tập hẳn là một việc nối liền liên tục, hẳn là liên tục cả đời. Cũng là một việc không ngừng nghỉ, kể từ nhà trẻ cho đến đại học, đến tốt nghiệp, rồi đi công tác, đều không nên ngừng lại.

Tuổi tác khác biệt có các cách học tập khác biệt.

Quách Đỗ Quyên, trở thành cô gái đầu tiên đi theo An Lệ Nùng học tập, trở thành cô gái thứ hai trong lớp học hy vọng.

Tuy rằng Quách Đỗ Quyên lớn tuổi hơn một chút, khó thể chơi chung với các bạn nhỏ khác, nhưng An Lệ Nùng vẫn rất là vui, bởi vì rốt cuộc co có thể gieo xuống một đóa hoa nhỏ giữa thảo nguyên xanh, tiếc nuối chính là, các cô gái khác trong Thôn Thạch Hà còn chưa có giác ngộ đến tầm quan trọng của chi thức.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Cô Gái Nông Thôn Làm Giàu Từ Rượu Quê Hương

Số ký tự: 0