Thập Niên 70 Có Không Gian, Cô Trí Thức Nhỏ Ôm Lấy Đùi Quản Đốc Nhà Máy

Ý Đồ Đen Tối

2024-12-16 15:20:18

Người giúp việc dẫn Mẹ Tô vào nhà. Vừa bước vào, Mẹ Tô đã thấy Vương Chí Quân ngồi dạng háng trên chiếc sofa êm ái, bên cạnh có người giúp việc đang bóp chân cho hắn.

Hắn xấu đến mức khiến người khác phải buồn nôn. Dù Mẹ Tô đã gặp hắn hai lần trước đó, nhưng bà vẫn không thể quen nổi với gương mặt này. Tuy nhiên, Mẹ Tô cũng không nghĩ đến việc, nếu bà không chịu nổi, liệu Tô Nghiên có thể chịu đựng được không?

"Bà tìm tôi có việc gì?" Vương Chí Quân lười biếng hỏi, giọng điệu đầy khó chịu. Nếu không phải vì Tô Nghiên xinh đẹp, hắn đã chẳng thèm quan tâm đến gia đình họ Tô.

"Hôm nay tôi đến là muốn bàn với cậu về chuyện sính lễ," Mẹ Tô dè dặt nói.

Vương Chí Quân nheo đôi mắt nhỏ của mình, không kiên nhẫn nhìn bà:

"Sính lễ không phải đã thỏa thuận xong rồi sao?"

Mẹ Tô căng thẳng siết chặt tay, hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn:

"Có thể tăng thêm chút tiền được không? Đổi lại, chúng tôi sẽ sắp xếp để tổ chức hôn lễ sớm hơn."

Nghe câu đầu tiên, Vương Chí Quân suýt nổi giận. Nhưng khi nghe đến câu sau, gương mặt xấu xí của hắn bỗng lộ ra một nụ cười nham nhở. Hắn ngồi thẳng dậy, ra hiệu cho người giúp việc rời đi.

Khi trong phòng khách chỉ còn lại hai người, không ai biết họ đã bàn bạc những gì. Chỉ thấy lúc Mẹ Tô rời khỏi nhà họ Vương, bà trông rất phấn khởi.

Trong khi đó, Tô Nghiên hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang xảy ra. Cô đang bận rộn sắp xếp đồ đạc trong không gian của mình.

Tô Nghiên lấy ra những món đồ ăn có thể sử dụng. May mắn thay, trước khi xuyên không, cô đã chuẩn bị rất nhiều thực phẩm cho dịp Tết.

Ngoài ra, gia đình cô ở hiện đại cũng trồng trọt ở nông thôn, nên cô không thiếu bột mì. Chỉ có điều gạo thì không còn nhiều, chỉ có ba bao, khoảng hơn 60 cân. Nhưng như vậy đã đủ làm cô mãn nguyện.

Ít nhất ở nông thôn, cô sẽ không phải chịu khổ quá nhiều. Nghĩ đến cảm giác đói cồn cào, cô lại thấy tràn đầy cảm giác an toàn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Cô lập tức rời khỏi không gian.

Ngay khi Tô Nghiên vừa bước ra khỏi không gian, Mẹ Tô đã đẩy cửa phòng cô, trên gương mặt hiếm hoi lộ ra vẻ tươi cười.

Thấy biểu cảm đó của Mẹ Tô , lòng Tô Nghiên chợt trùng xuống.

"Nghiên Nghiên, mẹ đưa con ra chợ mua vài bộ quần áo. Dạo này bận rộn quá, mẹ chưa có thời gian dẫn con đi mua đồ."

Nói xong, bà định kéo tay Tô Nghiên. Cô lùi lại một bước, nhìn bà với ánh mắt lạnh nhạt và nhẹ giọng hỏi:

"Mẹ, sao hôm nay mẹ lại nghĩ đến chuyện mua đồ cho con? Từ nhỏ đến lớn con toàn mặc đồ cũ của chị. Chưa bao giờ mẹ nghĩ đến chuyện mua quần áo mới cho con. Sao hôm nay tự dưng lại đổi ý?"

Nghe Tô Nghiên nói vậy, Mẹ Tô tức giận, xấu hổ gắt lên:

"Mua đồ cho con mà con còn không vui à? Mẹ là mẹ con, mẹ đối xử với con thế nào, con cũng phải chấp nhận."

Tô Nghiên không nói gì, chỉ im lặng nhìn bà. Ánh mắt của cô khiến Mẹ Tô bỗng cảm thấy chột dạ, nhưng ngay sau đó bà lại nổi giận:

"Đi mau!"

Nói rồi, bà kéo tay Tô Nghiên ra ngoài.

Hai người đi thẳng đến tòa nhà bách hóa lớn nhất ở An Thành.

Tòa nhà này chỉ có ba tầng. Tầng một bán vải vóc và một số đồ dùng sinh hoạt như bình giữ nhiệt, cốc tráng men, chổi quét nhà, v.v.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 Có Không Gian, Cô Trí Thức Nhỏ Ôm Lấy Đùi Quản Đốc Nhà Máy

Số ký tự: 0