Chương 30 - Con Trai Trở Nên Xấu Xa Rồi?
Con Trai Là Lực...
Diêm Tiểu Ngũ
2024-08-10 19:14:26
Trên người Hứa Gia An mặc một bộ quần áo không vừa người, rộng đến mức có thể bao bọc toàn bộ thằng bé ở bên trong, hơn nữa bên trên còn có không ít mảnh vá.
Hứa Dao lục lọi tủ quần áo, phát hiện đứa bé chỉ có tổng cộng hai bộ quần áo, bộ vừa giặt sáng nay còn rách nát hơn bộ nó đang mặc trên người.
So với quần áo, đôi giày vải của Hứa Gia An còn thảm hại đến mức không dám nhìn thẳng.
Đế giày một bên bị tróc ra hơn một nửa, mũi chân bị sút chỉ, hai chân lộ ra bên ngoài, đi đường cũng khó khăn.
Hơn mười đồng, chỉ có thể ưu tiên mua lương thực và giày, không còn cách nào khác, tiền không đủ dùng.
Người xưa nói rất đúng, đàn ông có tiền thì hư hỏng, phụ nữ hư hỏng mới có tiền.
Nguyên thân tiếng xấu đồn xa, mang danh là kẻ đào mỏ, hồ ly tinh, lại không dám lừa tiền đàn ông, nhiều nhất cũng chỉ xin một ít lương thực.
Cuộc sống vô cùng nghèo khó, thực sự khiến người ta không biết phải nói gì.
Thị trấn cách thôn Hạ Hà không tính là xa, Hứa Dao dẫn theo con trai đi bộ hơn ba mươi phút là đến trạm quản lý lương thực.
Gạo ba hào sáu xu một cân.
Hứa Dao đếm đủ số tiền và phiếu lương thực cho mười lăm cân rồi đưa qua, nhân viên của trạm lương thực cân đủ đưa sang.
Hứa Dao dồn sức nhấc lên, suýt chút nữa làm gãy luôn thắt lưng.
"Nào con trai, giúp một tay đi."
Hứa Dao chỉ thuận miệng nói như vậy, không ngờ Hứa Gia An mang vẻ mặt lạnh lùng lại duỗi tay sang đây.
Đối mặt với ánh mắt trách móc của nhân viên ở trạm lương thực, Hứa Dao không hề thấy xấu hổ, nét mặt còn đầy kiêu ngạo.
Chậc chậc, thằng nhóc thúi này, miệng cứng như tảng đá dưới gầm cầu, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm đến người mẹ là cô đấy thôi.
Hứa Dao không định để cho một đứa bé xách thật, tay gồng thêm sức.
Ai ngờ đi mãi đi mãi, sức nặng trong tay lại càng lúc càng giảm.
Cô ngạc nhiên buông tay ra, nhìn đứa bé xách một túi gạo mười lăm cân mà sắc mặt không chút thay đổi, ánh mắt Hứa Dao càng lúc càng sáng rỡ.
Ngón tay mảnh như cọng hành chọc chọc vào bả vai gầy yếu của Hứa Gia An.
"Thằng nhóc con là lực sĩ à, giấu kỹ thật đấy!"
Nguyên thân là một kẻ yếu nhớt, Hứa Gia An có thể thoải mái giải quyết những thứ mà Hứa Dao không thể xách được.
Cho nên khi nguyên thân bán con đi, không phải là Hứa Gia An không thể phản kháng, mà là không muốn phản kháng.
Hứa Gia An liếc mắt nhìn người mẹ vô dụng một cái, khinh khỉnh hừ nhẹ một tiếng.
Hứa Dao lục lọi tủ quần áo, phát hiện đứa bé chỉ có tổng cộng hai bộ quần áo, bộ vừa giặt sáng nay còn rách nát hơn bộ nó đang mặc trên người.
So với quần áo, đôi giày vải của Hứa Gia An còn thảm hại đến mức không dám nhìn thẳng.
Đế giày một bên bị tróc ra hơn một nửa, mũi chân bị sút chỉ, hai chân lộ ra bên ngoài, đi đường cũng khó khăn.
Hơn mười đồng, chỉ có thể ưu tiên mua lương thực và giày, không còn cách nào khác, tiền không đủ dùng.
Người xưa nói rất đúng, đàn ông có tiền thì hư hỏng, phụ nữ hư hỏng mới có tiền.
Nguyên thân tiếng xấu đồn xa, mang danh là kẻ đào mỏ, hồ ly tinh, lại không dám lừa tiền đàn ông, nhiều nhất cũng chỉ xin một ít lương thực.
Cuộc sống vô cùng nghèo khó, thực sự khiến người ta không biết phải nói gì.
Thị trấn cách thôn Hạ Hà không tính là xa, Hứa Dao dẫn theo con trai đi bộ hơn ba mươi phút là đến trạm quản lý lương thực.
Gạo ba hào sáu xu một cân.
Hứa Dao đếm đủ số tiền và phiếu lương thực cho mười lăm cân rồi đưa qua, nhân viên của trạm lương thực cân đủ đưa sang.
Hứa Dao dồn sức nhấc lên, suýt chút nữa làm gãy luôn thắt lưng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nào con trai, giúp một tay đi."
Hứa Dao chỉ thuận miệng nói như vậy, không ngờ Hứa Gia An mang vẻ mặt lạnh lùng lại duỗi tay sang đây.
Đối mặt với ánh mắt trách móc của nhân viên ở trạm lương thực, Hứa Dao không hề thấy xấu hổ, nét mặt còn đầy kiêu ngạo.
Chậc chậc, thằng nhóc thúi này, miệng cứng như tảng đá dưới gầm cầu, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm đến người mẹ là cô đấy thôi.
Hứa Dao không định để cho một đứa bé xách thật, tay gồng thêm sức.
Ai ngờ đi mãi đi mãi, sức nặng trong tay lại càng lúc càng giảm.
Cô ngạc nhiên buông tay ra, nhìn đứa bé xách một túi gạo mười lăm cân mà sắc mặt không chút thay đổi, ánh mắt Hứa Dao càng lúc càng sáng rỡ.
Ngón tay mảnh như cọng hành chọc chọc vào bả vai gầy yếu của Hứa Gia An.
"Thằng nhóc con là lực sĩ à, giấu kỹ thật đấy!"
Nguyên thân là một kẻ yếu nhớt, Hứa Gia An có thể thoải mái giải quyết những thứ mà Hứa Dao không thể xách được.
Cho nên khi nguyên thân bán con đi, không phải là Hứa Gia An không thể phản kháng, mà là không muốn phản kháng.
Hứa Gia An liếc mắt nhìn người mẹ vô dụng một cái, khinh khỉnh hừ nhẹ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro