Chương 30 - Con Trai Trở Nên Xấu Xa Rồi?
Hơi Quá Rồi
Diêm Tiểu Ngũ
2024-08-10 19:14:26
Quay lại căn nhà rách nát, Hứa Dao đếm số tiền vừa gạt được, không khỏi bĩu môi.
Thứ cha chó má gì còn keo kiệt hơn cả Hứa Lan Hương.
Ít nhất Hứa Lan Hương còn cho được mười đồng và mấy tờ phiếu lượng và phiếu vải, còn xấp tiền của ông ta trông thì nhiều, nhưng tất cả đều là tiền lẻ, cộng lại cũng chỉ hơn năm đồng.
Hứa Dao đếm năm hào, đưa cho Hứa Gia An. Hứa Gia An liếc mắt nhìn số tiền kia, rồi lại liếc mắt nhìn Hứa Dao.
Ánh mắt kia giống như Hứa Dao đã làm ra tội ác tày trời.
Hứa Dao cười tươi để lộ tám cái răng trắng bóc, hai bím tóc vung vẩy, bày ra dáng vẻ tiêu tiền như nước.
"Chúng ta có tiền rồi, đi, đi lên trấn mua lương thực, mua thêm cho con đôi giày."
"Suýt chút nữa thì quên, còn phải gọi điện thoại cho cha ruột của con nữa."
Đôi mắt đen láy của Hứa Gia An trợn tròn, lòng bàn chân trượt một cái, suýt chút nữa là ngã xuống.
Lần đầu tiên Hứa Dao thấy đứa bé này phản ứng lớn đến như vậy, nhất thời vui vẻ.
"Rất ngạc nhiên đúng không? Có phải con cho rằng mình chui từ trong khe đá ra, mọc ra từ trong rễ cây không?"
Trước đây cô cũng từng bị cha mẹ lừa như vậy, thậm chí còn xới đất tưới nước cho mình.
Chẳng biết khi cô biến mất, cha mẹ có đau lòng hay không?
May mắn là cô còn có hai người chị ở lại, trò chuyện an ủi hai cụ.
Hứa Gia An dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc để nhìn Hứa Dao, sắc mặt không chút thay đổi: "Con không bị thiểu năng."
Mấy chuyện xàm xí này, trẻ con ba tuổi mới tin được.
Vừa nãy cậu bé suýt chút nữa trượt chân không liên quan gì đến người gọi là cha ruột kia, mà chỉ kinh ngạc là vì Hứa Dao lại thật sự nói lời giữ lời.
Cô cho nó tiền tiêu vặt, mà còn nói sẽ mua giày cho nó.
Ánh mắt của Hứa Gia An rất phức tạp.
Nếu là trước kia, cậu bé tuyệt đối không tin rằng Hứa Dao sẽ đối xử tốt với mình.
Nhưng bây giờ, Hứa Dao thay đổi quá nhiều, cậu bé không chắc chắn lắm.
Không nhìn thấy phản ứng mình muốn, Hứa Dao chán nản bĩu môi:
"Nhóc con, con như vậy chẳng đáng yêu xíu nào, có điều ai bảo con là con của mẹ chứ, mẹ không chê con xấu."
"Đúng rồi, mẹ nhắc nhở con trước, con đừng mong chờ gì đối với người kia, cứ coi như anh ta là cái máy rút tiền của hai mẹ con chúng ta thôi, ngoại trừ tiền thì không có quan hệ gì với chúng ta hết."
Dừng lại một chút, Hứa Dao nghiêm túc nói: "Nếu con muốn có cha, có thể gọi mẹ là mẹ ở trước mặt, sau lưng gọi cha."
Hứa Gia An: "…"
Hơi quá rồi.
Thứ cha chó má gì còn keo kiệt hơn cả Hứa Lan Hương.
Ít nhất Hứa Lan Hương còn cho được mười đồng và mấy tờ phiếu lượng và phiếu vải, còn xấp tiền của ông ta trông thì nhiều, nhưng tất cả đều là tiền lẻ, cộng lại cũng chỉ hơn năm đồng.
Hứa Dao đếm năm hào, đưa cho Hứa Gia An. Hứa Gia An liếc mắt nhìn số tiền kia, rồi lại liếc mắt nhìn Hứa Dao.
Ánh mắt kia giống như Hứa Dao đã làm ra tội ác tày trời.
Hứa Dao cười tươi để lộ tám cái răng trắng bóc, hai bím tóc vung vẩy, bày ra dáng vẻ tiêu tiền như nước.
"Chúng ta có tiền rồi, đi, đi lên trấn mua lương thực, mua thêm cho con đôi giày."
"Suýt chút nữa thì quên, còn phải gọi điện thoại cho cha ruột của con nữa."
Đôi mắt đen láy của Hứa Gia An trợn tròn, lòng bàn chân trượt một cái, suýt chút nữa là ngã xuống.
Lần đầu tiên Hứa Dao thấy đứa bé này phản ứng lớn đến như vậy, nhất thời vui vẻ.
"Rất ngạc nhiên đúng không? Có phải con cho rằng mình chui từ trong khe đá ra, mọc ra từ trong rễ cây không?"
Trước đây cô cũng từng bị cha mẹ lừa như vậy, thậm chí còn xới đất tưới nước cho mình.
Chẳng biết khi cô biến mất, cha mẹ có đau lòng hay không?
May mắn là cô còn có hai người chị ở lại, trò chuyện an ủi hai cụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Gia An dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc để nhìn Hứa Dao, sắc mặt không chút thay đổi: "Con không bị thiểu năng."
Mấy chuyện xàm xí này, trẻ con ba tuổi mới tin được.
Vừa nãy cậu bé suýt chút nữa trượt chân không liên quan gì đến người gọi là cha ruột kia, mà chỉ kinh ngạc là vì Hứa Dao lại thật sự nói lời giữ lời.
Cô cho nó tiền tiêu vặt, mà còn nói sẽ mua giày cho nó.
Ánh mắt của Hứa Gia An rất phức tạp.
Nếu là trước kia, cậu bé tuyệt đối không tin rằng Hứa Dao sẽ đối xử tốt với mình.
Nhưng bây giờ, Hứa Dao thay đổi quá nhiều, cậu bé không chắc chắn lắm.
Không nhìn thấy phản ứng mình muốn, Hứa Dao chán nản bĩu môi:
"Nhóc con, con như vậy chẳng đáng yêu xíu nào, có điều ai bảo con là con của mẹ chứ, mẹ không chê con xấu."
"Đúng rồi, mẹ nhắc nhở con trước, con đừng mong chờ gì đối với người kia, cứ coi như anh ta là cái máy rút tiền của hai mẹ con chúng ta thôi, ngoại trừ tiền thì không có quan hệ gì với chúng ta hết."
Dừng lại một chút, Hứa Dao nghiêm túc nói: "Nếu con muốn có cha, có thể gọi mẹ là mẹ ở trước mặt, sau lưng gọi cha."
Hứa Gia An: "…"
Hơi quá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro