Chương 30 - Con Trai Trở Nên Xấu Xa Rồi?
Gọi Điện Thoại...
Diêm Tiểu Ngũ
2024-08-10 19:14:26
Hứa Dao: "Con trai, con đi vài bước xem có vừa chân không?"
Hứa Gia An cẩn thận duỗi chân đi hai bước, bước chân hơi cứng nhắc, mím môi nhìn Hứa Dao.
Không nói gì, nhưng đôi mắt ướt nhẹp kia dường như đã nói lên tất cả.
Hứa Dao thoải mái thanh toán tiền.
Cô nghĩ rằng Hứa Gia An sẽ mang đôi giày mới, đang định vứt bỏ đôi giày cũ, Hứa Gia An lại nắm chặt giày không buông tay.
Đôi giày của đứa bé này là do Hứa Cương mua cho, có lẽ là vì thiếu tình thương nên nó cực kỳ quý trọng lòng tốt của người khác.
Hứa Dao không quan tâm nhiều, lấy một cái túi to bỏ giày cũ vào, tìm một quầy hàng bán quần áo trẻ em.
Hứa Gia An kéo theo túi gạo mười lăm cân, đi theo phía sau cô với khoảng cách chừng nửa thân người.
Tổ hợp mẹ con kỳ lạ của hai người thu hút sự chú ý của người qua đường, họ đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hứa Gia An, sau đó trừng Hứa Dao với vẻ trách móc.
Người bán hàng trong tiệm quần áo trẻ em là một cô gái trẻ tuổi không lớn lắm.
Cô ấy thấy Hứa Gia An tuy gầy, nhưng vẫn làm nổi bật sự tinh tế và xuất sắc của đường nét trên khuôn mặt.
Lại thấy cậu bé tuổi còn nhỏ đã biết san sẻ với mẹ, tình thương của một người dì lập tức tràn ra, bèn nhét cho Hứa Gia An một củ khoai lang.
Hứa Gia An nhận lấy không chút do dự, lập tức nhét vào miệng, ăn như hổ đói.
Hứa Dao nhìn thoáng qua, về nhà sẽ dạy dỗ thằng nhóc này sau!
Cô tập trung xem quần áo.
Một bộ quần áo trẻ con đều trên tám đồng, cô không đủ tiền.
Trái lại thì loại vải may đồ lao động rẻ hơn, chỉ là chất vải hơi thô ráp, làn da mềm mại của trẻ con sẽ không chịu nổi.
Vương Thắng Nam thấy cô khó xử, bèn nói: "Chị có thể mua vải rồi tự may, như vậy sẽ rẻ hơn nhiều."
Đó cũng là một cách, vấn đề là cô không biết may.
Hai người nhìn nhau một lúc, Vương Thắng Nam thấy không có ai chú ý bên này, nhỏ giọng nói:
"Mẹ em là công nhân may quần áo, ở nhà em có mấy bộ quần áo trẻ con may lỗi nhưng vẫn mặc được, giá rẻ hơn ba mươi phần trăm so với ở đây, nếu chị muốn thì giờ nghỉ trưa em dẫn chị về nhà."
Hứa Dao liên tục đồng ý.
Cách giờ nghỉ trưa của cô ấy còn khoảng nửa tiếng.
Hứa Dao tận dụng thời gian, tìm một buồng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho cha của Hứa Gia An.
Điện thoại vang lên vài tiếng, khoảnh khắc khi tiếng tút tút dừng lại, trái tim cô chợt lỡ một nhịp.
Nhiệt độ nóng rực và mùi hương hormone mạnh mẽ trên người đối phương vào đêm đó nhất thời nảy lên trong đầu cô.
Hứa Dao vô thức liếm môi: "Xin chào, xin hỏi anh là đồng chí Quý Hoành đúng không?"
Hứa Gia An cẩn thận duỗi chân đi hai bước, bước chân hơi cứng nhắc, mím môi nhìn Hứa Dao.
Không nói gì, nhưng đôi mắt ướt nhẹp kia dường như đã nói lên tất cả.
Hứa Dao thoải mái thanh toán tiền.
Cô nghĩ rằng Hứa Gia An sẽ mang đôi giày mới, đang định vứt bỏ đôi giày cũ, Hứa Gia An lại nắm chặt giày không buông tay.
Đôi giày của đứa bé này là do Hứa Cương mua cho, có lẽ là vì thiếu tình thương nên nó cực kỳ quý trọng lòng tốt của người khác.
Hứa Dao không quan tâm nhiều, lấy một cái túi to bỏ giày cũ vào, tìm một quầy hàng bán quần áo trẻ em.
Hứa Gia An kéo theo túi gạo mười lăm cân, đi theo phía sau cô với khoảng cách chừng nửa thân người.
Tổ hợp mẹ con kỳ lạ của hai người thu hút sự chú ý của người qua đường, họ đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hứa Gia An, sau đó trừng Hứa Dao với vẻ trách móc.
Người bán hàng trong tiệm quần áo trẻ em là một cô gái trẻ tuổi không lớn lắm.
Cô ấy thấy Hứa Gia An tuy gầy, nhưng vẫn làm nổi bật sự tinh tế và xuất sắc của đường nét trên khuôn mặt.
Lại thấy cậu bé tuổi còn nhỏ đã biết san sẻ với mẹ, tình thương của một người dì lập tức tràn ra, bèn nhét cho Hứa Gia An một củ khoai lang.
Hứa Gia An nhận lấy không chút do dự, lập tức nhét vào miệng, ăn như hổ đói.
Hứa Dao nhìn thoáng qua, về nhà sẽ dạy dỗ thằng nhóc này sau!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô tập trung xem quần áo.
Một bộ quần áo trẻ con đều trên tám đồng, cô không đủ tiền.
Trái lại thì loại vải may đồ lao động rẻ hơn, chỉ là chất vải hơi thô ráp, làn da mềm mại của trẻ con sẽ không chịu nổi.
Vương Thắng Nam thấy cô khó xử, bèn nói: "Chị có thể mua vải rồi tự may, như vậy sẽ rẻ hơn nhiều."
Đó cũng là một cách, vấn đề là cô không biết may.
Hai người nhìn nhau một lúc, Vương Thắng Nam thấy không có ai chú ý bên này, nhỏ giọng nói:
"Mẹ em là công nhân may quần áo, ở nhà em có mấy bộ quần áo trẻ con may lỗi nhưng vẫn mặc được, giá rẻ hơn ba mươi phần trăm so với ở đây, nếu chị muốn thì giờ nghỉ trưa em dẫn chị về nhà."
Hứa Dao liên tục đồng ý.
Cách giờ nghỉ trưa của cô ấy còn khoảng nửa tiếng.
Hứa Dao tận dụng thời gian, tìm một buồng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho cha của Hứa Gia An.
Điện thoại vang lên vài tiếng, khoảnh khắc khi tiếng tút tút dừng lại, trái tim cô chợt lỡ một nhịp.
Nhiệt độ nóng rực và mùi hương hormone mạnh mẽ trên người đối phương vào đêm đó nhất thời nảy lên trong đầu cô.
Hứa Dao vô thức liếm môi: "Xin chào, xin hỏi anh là đồng chí Quý Hoành đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro