Chương 30 - Con Trai Trở Nên Xấu Xa Rồi?
Quý Trường Duật
Diêm Tiểu Ngũ
2024-08-10 19:14:26
Trong một đơn vị quân khu nào đó.
Liên lạc viên nghe thấy giọng nói lễ phép dịu dàng ở đầu bên kia, lỗ tai chợt tê rần, nhanh chóng lướt tìm cái tên "Quý Hoành" một lượt ở trong đầu.
"Chỗ chúng tôi không có ai tên Quý Hoành, đồng chí, có phải cô gọi nhầm số điện thoại rồi không?"
Nghe thấy thông tin đó, cảm xúc đang dâng trào của Hứa Dao nháy mắt như bị tạt một chậu nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.
Người nghe máy không phải người kia, giọng người đàn ông kia khá đặc biệt, trầm và khàn hơn, giọng nói rất êm tai.
Đã sáu năm trôi qua, trong khoảng thời gian này, dù thế nào đi nữa, anh ta cũng phải kết hôn sinh con.
Có thể đối phương đã có gia đình, không muốn dính líu gì với cô nữa.
Hứa Dao cúi đầu nhìn về phía Hứa Gia An, bình tĩnh cầm điện thoại.
"Không thể gọi nhầm số được, có phải anh ta đã dặn dò gì không, không muốn gặp tôi ư?"
"Phiền anh gửi chuyển lời cho anh ta, là đàn ông thì đừng co đầu rụt cổ như con rùa đen, gửi phí nuôi nấng cho đứa bé đi, tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền nữa."
"Tôi cho anh ta thời gian một tuần, một tuần sau tôi sẽ gọi lại."
Nói tiếp cũng không có ý nghĩa gì, còn lãng phí tiền điện thoại, nói xong, Hứa Dao lập tức cúp máy.
Cô cúi đầu, chỉ thánh Hứa Gia An nhìn cô với ánh mắt phức tạp, Hứa Dao buồn cười lắc đầu:
"Đoán mò cái gì đấy, mẹ không yếu ớt như vậy. Không phải chỉ là đàn ông thôi à, chờ mẹ giàu có rồi sẽ ngủ người này vứt người kia."
Hứa Gia An: "…"
…
Quân đội, văn phòng chính ủy.
Người đàn ông mặc quân phục màu xanh lục đứng gần cửa sổ, trên bờ vai rộng đeo cầu vai có hai thanh nhỏ màu vàng và ba ngôi sao, cúc áo trên cùng mở rộng, để lộ trái cổ to rõ nét.
Hướng lên trên là khuôn mặt đẹp đẽ như tranh vẽ, sắc sảo và góc cạnh, đường nét khuôn mặt đều sắc nét và trơn tru.
Làn da dù có phơi nắng thế nào cũng không đen đi, khiến cho mỗi khi anh thả lỏng khuôn mặt thì đều có thêm khí chất thần tiên lạnh lùng, mê hoặc người khác.
Chính ủy vỗ cái bàn rầm rầm, răn dạy với giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Rốt cuộc là cậu muốn cái gì? Người ta là hoa khôi trong đoàn văn công, lý lịch tốt, vẻ ngoài xinh xắn.
Tính tình hơi nũng nịu một chút nhưng đứng trước mặt cậu thì con bé cũng kiềm chế cả rồi, mắc gì cậu lại chọc người ta tức giận đến mức làm ầm ĩ đòi xuất ngũ?
Cậu đã hai mươi bảy rồi còn kén chọn, lúc tôi bằng tuổi cậu, con cái còn đi mua nước tương được rồi!"
Quý Trường Duật nghe vậy nhưng nét mặt vẫn thờ ơ như trước, khiến chính ủy tức đến mức trừng mắt với anh.
Liên lạc viên nghe thấy giọng nói lễ phép dịu dàng ở đầu bên kia, lỗ tai chợt tê rần, nhanh chóng lướt tìm cái tên "Quý Hoành" một lượt ở trong đầu.
"Chỗ chúng tôi không có ai tên Quý Hoành, đồng chí, có phải cô gọi nhầm số điện thoại rồi không?"
Nghe thấy thông tin đó, cảm xúc đang dâng trào của Hứa Dao nháy mắt như bị tạt một chậu nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.
Người nghe máy không phải người kia, giọng người đàn ông kia khá đặc biệt, trầm và khàn hơn, giọng nói rất êm tai.
Đã sáu năm trôi qua, trong khoảng thời gian này, dù thế nào đi nữa, anh ta cũng phải kết hôn sinh con.
Có thể đối phương đã có gia đình, không muốn dính líu gì với cô nữa.
Hứa Dao cúi đầu nhìn về phía Hứa Gia An, bình tĩnh cầm điện thoại.
"Không thể gọi nhầm số được, có phải anh ta đã dặn dò gì không, không muốn gặp tôi ư?"
"Phiền anh gửi chuyển lời cho anh ta, là đàn ông thì đừng co đầu rụt cổ như con rùa đen, gửi phí nuôi nấng cho đứa bé đi, tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền nữa."
"Tôi cho anh ta thời gian một tuần, một tuần sau tôi sẽ gọi lại."
Nói tiếp cũng không có ý nghĩa gì, còn lãng phí tiền điện thoại, nói xong, Hứa Dao lập tức cúp máy.
Cô cúi đầu, chỉ thánh Hứa Gia An nhìn cô với ánh mắt phức tạp, Hứa Dao buồn cười lắc đầu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đoán mò cái gì đấy, mẹ không yếu ớt như vậy. Không phải chỉ là đàn ông thôi à, chờ mẹ giàu có rồi sẽ ngủ người này vứt người kia."
Hứa Gia An: "…"
…
Quân đội, văn phòng chính ủy.
Người đàn ông mặc quân phục màu xanh lục đứng gần cửa sổ, trên bờ vai rộng đeo cầu vai có hai thanh nhỏ màu vàng và ba ngôi sao, cúc áo trên cùng mở rộng, để lộ trái cổ to rõ nét.
Hướng lên trên là khuôn mặt đẹp đẽ như tranh vẽ, sắc sảo và góc cạnh, đường nét khuôn mặt đều sắc nét và trơn tru.
Làn da dù có phơi nắng thế nào cũng không đen đi, khiến cho mỗi khi anh thả lỏng khuôn mặt thì đều có thêm khí chất thần tiên lạnh lùng, mê hoặc người khác.
Chính ủy vỗ cái bàn rầm rầm, răn dạy với giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Rốt cuộc là cậu muốn cái gì? Người ta là hoa khôi trong đoàn văn công, lý lịch tốt, vẻ ngoài xinh xắn.
Tính tình hơi nũng nịu một chút nhưng đứng trước mặt cậu thì con bé cũng kiềm chế cả rồi, mắc gì cậu lại chọc người ta tức giận đến mức làm ầm ĩ đòi xuất ngũ?
Cậu đã hai mươi bảy rồi còn kén chọn, lúc tôi bằng tuổi cậu, con cái còn đi mua nước tương được rồi!"
Quý Trường Duật nghe vậy nhưng nét mặt vẫn thờ ơ như trước, khiến chính ủy tức đến mức trừng mắt với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro