Hẹn Hò 2
Lâm A Luật
2024-08-07 12:08:21
Editor: Hannah
Trong lòng Lâm Đào bùm bùm nhảy, khuôn mặt nóng lên.
Sau khi trở về nhà, Lâm Đào bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.
Hai ngày này Lâm Thường Hải chỉ ở Tương Thành đưa hàng hóa, không cần đi đường dài, cho nên mỗi ngày buổi tối đều sẽ về ăn cơm.
Hôm nay ăn măng xào cùng tóp mỡ xào đậu que, ba cô phải đi làm, cần ăn ngon một chút, cho nên mỗi lần Lâm Đào đều sẽ chuẩn bị cơm chiều rất công phu.
Mỗi ngày ăn thịt là không có khả năng, nhưng ít nhất cô muốn ba mỗi ngày ăn chút thức ăn mặn mới được, như vậy mới có sức lực làm việc.
Măng là chính mình muối, đậu que trong đất nhà mình có. Hái được một chút đậu hơi già xào, còn lại là tính toán làm đậu que muối.
Mới vừa rửa xong đồ ăn, Lâm Tuệ vị khách không mời lại đến.
Trên cổ tay cô ta mang đồng hồ hôm nay mới vừa mua, trên mặt tràn ngập hưng phấn, cô ta đã từng bước một đem những thứ vốn thuộc về Lâm Đào đều đoạt lấy.
Mà Triệu Dược Tiến nếu là thành công, không có gì bất ngờ Lâm Đào sẽ đi con đường đời trước của cô ta.
Nhưng hôm nay cô ta còn không có đi vào cửa nhà bếp, đã thấy Lâm Đào bưng một chậu nước, ào một cái tưới hết lên người cô ta.
Lúc này nước cùng lần trước không giống nhau, lần trước chỉ có vài giọt, lúc này thật sự là tràn đầy một chậu, Lâm Tuệ thành gà rớt vào nồi canh.
“A —— Lâm Đào mày điên rồi!” Lâm Tuệ kêu to, lau mặt một phen, phản ứng đầu tiên là chạy đi kiểm tra đồng hồ mới trên tay, còn may không có việc gì.
Sắc mặt Lâm Đào lạnh lùng: “Tôi thấy chị mới là người điên, Lâm Tuệ, tôi tưởng đã cùng chị nói rất rõ ràng, tôi không có khả năng thích loại người như Triệu Dược Tiến, chị nghe không hiểu tiếng người à? Vì cái gì muốn đi tìm Triệu Dược Tiến, giúp hắn ra chủ ý, làm hắn tiếp tục tới quấy nhiễu tôi?”
Nếu không phải Triệu Dược Tiến ở Cục Công An khai ra Lâm Tuệ, cô thật sự là không biết do Lâm Tuệ giở trò quỷ.
Lâm Tuệ bị nói có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cãi chày cãi cối: “Mày cho rằng tao muốn quản chuyện của mày sao? Thật không biết mày nghĩ cái gì, Triệu Dược Tiến chính là con trai của phó xưởng mày lại không cần, mày là quan tài tử ai dám muốn mày, đến lúc đó cũng chỉ có gả đi làm mẹ kế cho người khác.”
“Chuyện của tôi không cần chị phải quản, chị lo làm tốt chức mẹ kế của mình là được.”
Lâm Tuệ thẳng eo: “Mày cứ chờ xem, tao nhất định sẽ làm một người mẹ kế tốt, nuôi ra con trai con gái ngoan ngoãn, đến lúc đó bọn chúng đều hiếu thuận tao, mày sẽ phải đỏ mắt thôi!”
Lâm Đào nghe được buồn cười, cười nhạo một tiếng liền mặc kệ cô ta, tiếp tục làm cơm chiều.
Buổi tối Lâm Thường Hải trở về ăn cơm, hai ngày này ông đi xưởng khác đưa hàng hóa, còn phải phụ trách dỡ hàng, rất mệt. Tốn rất nhiều sức lực, cơm cũng so ngày thường ăn nhiều chút.
Lâm Đào nhớ tới chuyện hôm nay, muốn cùng Lâm Thường Hải nói một chút, nghe ý kiến của ông: “Ba, con muốn cùng người nói một chuyện.”
“Con nói… Khụ khụ khụ khụ…” Lâm Thường Hải ăn cơm nhanh, khi nói chuyện không cẩn thận bị sặc.
Lâm Đào vội rót cho ông một cốc nước uống, chờ đến khi Lâm Thường Hải thuận khí, hỏi lại cô là chuyện gì, Lâm Đào mặt đỏ hồng, nói qua hai ngày lại nói cho ông.
Kỳ thật cô quyết định như vậy cũng là bình thường, rốt cuộc Lý Thành Hề còn không có cùng cô nói cái gì cả, cô cứ như vậy đem việc này nói cùng ba, ngược lại không tốt.
Cô muốn chờ thêm ngày mai nhìn kỹ rồi hẵng nói.
Lâm Thường Hải lẩm bẩm: “Đứa nhỏ này, lại không nói.”
Lâm Đào nhìn ba le lưỡi, chạy đi rửa chén.
Trong lòng Lâm Đào bùm bùm nhảy, khuôn mặt nóng lên.
Sau khi trở về nhà, Lâm Đào bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.
Hai ngày này Lâm Thường Hải chỉ ở Tương Thành đưa hàng hóa, không cần đi đường dài, cho nên mỗi ngày buổi tối đều sẽ về ăn cơm.
Hôm nay ăn măng xào cùng tóp mỡ xào đậu que, ba cô phải đi làm, cần ăn ngon một chút, cho nên mỗi lần Lâm Đào đều sẽ chuẩn bị cơm chiều rất công phu.
Mỗi ngày ăn thịt là không có khả năng, nhưng ít nhất cô muốn ba mỗi ngày ăn chút thức ăn mặn mới được, như vậy mới có sức lực làm việc.
Măng là chính mình muối, đậu que trong đất nhà mình có. Hái được một chút đậu hơi già xào, còn lại là tính toán làm đậu que muối.
Mới vừa rửa xong đồ ăn, Lâm Tuệ vị khách không mời lại đến.
Trên cổ tay cô ta mang đồng hồ hôm nay mới vừa mua, trên mặt tràn ngập hưng phấn, cô ta đã từng bước một đem những thứ vốn thuộc về Lâm Đào đều đoạt lấy.
Mà Triệu Dược Tiến nếu là thành công, không có gì bất ngờ Lâm Đào sẽ đi con đường đời trước của cô ta.
Nhưng hôm nay cô ta còn không có đi vào cửa nhà bếp, đã thấy Lâm Đào bưng một chậu nước, ào một cái tưới hết lên người cô ta.
Lúc này nước cùng lần trước không giống nhau, lần trước chỉ có vài giọt, lúc này thật sự là tràn đầy một chậu, Lâm Tuệ thành gà rớt vào nồi canh.
“A —— Lâm Đào mày điên rồi!” Lâm Tuệ kêu to, lau mặt một phen, phản ứng đầu tiên là chạy đi kiểm tra đồng hồ mới trên tay, còn may không có việc gì.
Sắc mặt Lâm Đào lạnh lùng: “Tôi thấy chị mới là người điên, Lâm Tuệ, tôi tưởng đã cùng chị nói rất rõ ràng, tôi không có khả năng thích loại người như Triệu Dược Tiến, chị nghe không hiểu tiếng người à? Vì cái gì muốn đi tìm Triệu Dược Tiến, giúp hắn ra chủ ý, làm hắn tiếp tục tới quấy nhiễu tôi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không phải Triệu Dược Tiến ở Cục Công An khai ra Lâm Tuệ, cô thật sự là không biết do Lâm Tuệ giở trò quỷ.
Lâm Tuệ bị nói có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cãi chày cãi cối: “Mày cho rằng tao muốn quản chuyện của mày sao? Thật không biết mày nghĩ cái gì, Triệu Dược Tiến chính là con trai của phó xưởng mày lại không cần, mày là quan tài tử ai dám muốn mày, đến lúc đó cũng chỉ có gả đi làm mẹ kế cho người khác.”
“Chuyện của tôi không cần chị phải quản, chị lo làm tốt chức mẹ kế của mình là được.”
Lâm Tuệ thẳng eo: “Mày cứ chờ xem, tao nhất định sẽ làm một người mẹ kế tốt, nuôi ra con trai con gái ngoan ngoãn, đến lúc đó bọn chúng đều hiếu thuận tao, mày sẽ phải đỏ mắt thôi!”
Lâm Đào nghe được buồn cười, cười nhạo một tiếng liền mặc kệ cô ta, tiếp tục làm cơm chiều.
Buổi tối Lâm Thường Hải trở về ăn cơm, hai ngày này ông đi xưởng khác đưa hàng hóa, còn phải phụ trách dỡ hàng, rất mệt. Tốn rất nhiều sức lực, cơm cũng so ngày thường ăn nhiều chút.
Lâm Đào nhớ tới chuyện hôm nay, muốn cùng Lâm Thường Hải nói một chút, nghe ý kiến của ông: “Ba, con muốn cùng người nói một chuyện.”
“Con nói… Khụ khụ khụ khụ…” Lâm Thường Hải ăn cơm nhanh, khi nói chuyện không cẩn thận bị sặc.
Lâm Đào vội rót cho ông một cốc nước uống, chờ đến khi Lâm Thường Hải thuận khí, hỏi lại cô là chuyện gì, Lâm Đào mặt đỏ hồng, nói qua hai ngày lại nói cho ông.
Kỳ thật cô quyết định như vậy cũng là bình thường, rốt cuộc Lý Thành Hề còn không có cùng cô nói cái gì cả, cô cứ như vậy đem việc này nói cùng ba, ngược lại không tốt.
Cô muốn chờ thêm ngày mai nhìn kỹ rồi hẵng nói.
Lâm Thường Hải lẩm bẩm: “Đứa nhỏ này, lại không nói.”
Lâm Đào nhìn ba le lưỡi, chạy đi rửa chén.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro