Hẹn Hò 3
Lâm A Luật
2024-08-07 12:08:21
Editor: Hannah
Ngày hôm sau, Lâm Đào dậy sớm làm cơm sáng, lại cho gà vịt ăn, dọn dẹp một chút thì chuẩn bị ra cửa.
Hôm nay không họp chợ, dù bây giờ là thời điểm rảnh rỗi của nông dân, nhưng ngày thường người không có việc gì đi huyện thành vẫn là tương đối ít. Loại thời điểm này, xe bò đều chỉ chạy hai chuyến, buổi sáng 8 giờ 30 một chuyến, buổi chiều 3 giờ 30 một chuyến, nếu ai muốn ngồi xe bò, vậy cần canh tốt thời gian.
Xe bò xuất phát không bao lâu, Thẩm Quốc Bân đã cưỡi xe đạp chở Lâm Tuệ theo kịp.
Khó tránh khỏi trên xe bò bắt đầu nói, nói đi nói lại vẫn đến trên người Lâm Đào.
Làm cho bọn họ im miệng là không có khả năng, Lâm Đào làm bộ ngủ, nhắm mắt lại, cũng không ai lại hỏi cô nghĩ như thế nào.
Thật không biết mỗi ngày có cái gì hay mà hỏi, cô có thể nghĩ như thế nào, cô đương nhiên là chúc hai người bọn họ răng long đầu bạc.
Cô từ lúc bắt đầu đã không muốn gả qua làm mẹ kế, hiện tại, tương lai cũng sẽ không hối hận.
Xe đạp rất nhanh đã biến mất không thấy.
Chờ khi xe bò đến trấn, đã sắp đến 10 giờ.
Lâm Đào không có đồng hồ, chỉ có thể tính ra đại khái thời gian. Chẳng qua đi đến điểm hẹn gặp ngày hôm qua của cô cùng Lý Thành Hề, phát hiện Lý Thành Hề đã chờ ở kia.
Lâm Đào chạy tới có chút gấp, sắc mặt đỏ ửng, vội hỏi: “Tôi không đến trễ chứ?”
Lý Thành Hề lắc đầu: “Không có, là tôi tới sớm.”
“Vậy là tốt rồi, tôi còn sợ tôi đến trễ đấy.” Lâm Đào lộ ra gương mặt tươi cười: “Chúng ta đi thôi.”
“Không vội, em nghỉ một lát, uống ngụm nước rồi đi.” Lý Thành Hề chỉ chỉ ấm nước quân dụng bên hông Lâm Đào.
Lâm Đào gật gật đầu, lúc ngửa đầu uống nước, lộ ra cổ trắng nõn. Dùng mu bàn tay xoa xoa vệt nước nơi khóe miệng, nhìn Lý Thành Hề giải thích: “Đây là của ba tôi, ba tôi là quân nhân đã xuất ngũ.”
Lý Thành Hề cười cười, hai người một đường vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến rạp chiếu phim.
Bên ngoài rạp chiếu phim còn có quầy hàng rất nhỏ, dành để bán một ít đồ ăn vặt, vừa lúc xem phim điện ảnh có thể ăn, Lý Thành Hề mua chút hạt dưa đậu phộng cùng bánh phồng tôm.
Bọn họ tương đối may mắn, hôm nay đúng lúc có phim mới chiếu.
Lý Thành Hề muốn đi mua phiếu, Lâm Đào cản lại nói: “Ngày hôm qua đã nói rõ là hôm nay tôi mời anh xem phim điện ảnh, anh cũng đừng cùng tôi tranh.”
“Được, không cùng em tranh, tôi ở đây chờ em.” Lý Thành Hề đứng tại chỗ, nhìn cô gái nhỏ đến trước quầy mua phiếu.
Chẳng được bao lâu, một cô gái khác đã đi đến trước mặt bắt đầu đánh giá anh.
Loại đánh giá này làm Lý Thành Hề cảm thấy khó chịu, cau mày, đang chuẩn bị mở miệng, đã thấy cô gái kia hồ nghi hỏi: “Anh là đối tượng của Lâm Đào?”
Nghe được tên Lâm Đào, Lý Thành Hề áp xuống khó chịu trong lòng, hỏi lại: “Cô là?”
Lâm Tuệ cùng Thẩm Quốc Bân tới xem phim điện ảnh, không nghĩ tới ở chỗ này đụng phải Lâm Đào cùng một người đàn ông.
Bĩu môi: “Tôi là chị họ của Lâm Đào, anh là đối tượng của Lâm Đào đúng không? Tôi nói cho anh biết, Lâm Đào là quan tài tử, sau khi mẹ em ấy chết mới được sinh ra, không may mắn, ở chỗ chúng tôi phàm là biết thân thế em ấy sẽ không có người dám xem em ấy là đối tượng. Anh cùng em ấy ở bên nhau, tương lai nếu như bị khắc, đừng trách không ai nhắc nhở.”
Trong mắt Lý Thành Hề hiện lên sự chán ghét, lạnh nhạt nói: “Tuyên truyền phong kiến mê tín phải bị bắt lại, cô lại nói hươu nói vượn như vậy, chờ lát nữa tôi tìm công an đem bắt lại cô, đừng trách không ai nhắc nhở cô.”
Lâm Tuệ bị chọc tức không nhẹ: “Anh…! Coi lòng tốt của người khác thành lòng lang dạ thú.”
Lý Thành Hề cười nhạo: “Cầm lòng lang dạ thú của cô cút đi, chuyện của tôi cùng Lâm Đào không cần người khác quản.”
Tác giả có lời muốn nói: Lúc viết bổ não một chút bộ dáng cán bộ Lý đoàn trưởng nghiêm trang dỗi người, khôi hài.
Chờ mong mọi người bình luận.
Ngày hôm sau, Lâm Đào dậy sớm làm cơm sáng, lại cho gà vịt ăn, dọn dẹp một chút thì chuẩn bị ra cửa.
Hôm nay không họp chợ, dù bây giờ là thời điểm rảnh rỗi của nông dân, nhưng ngày thường người không có việc gì đi huyện thành vẫn là tương đối ít. Loại thời điểm này, xe bò đều chỉ chạy hai chuyến, buổi sáng 8 giờ 30 một chuyến, buổi chiều 3 giờ 30 một chuyến, nếu ai muốn ngồi xe bò, vậy cần canh tốt thời gian.
Xe bò xuất phát không bao lâu, Thẩm Quốc Bân đã cưỡi xe đạp chở Lâm Tuệ theo kịp.
Khó tránh khỏi trên xe bò bắt đầu nói, nói đi nói lại vẫn đến trên người Lâm Đào.
Làm cho bọn họ im miệng là không có khả năng, Lâm Đào làm bộ ngủ, nhắm mắt lại, cũng không ai lại hỏi cô nghĩ như thế nào.
Thật không biết mỗi ngày có cái gì hay mà hỏi, cô có thể nghĩ như thế nào, cô đương nhiên là chúc hai người bọn họ răng long đầu bạc.
Cô từ lúc bắt đầu đã không muốn gả qua làm mẹ kế, hiện tại, tương lai cũng sẽ không hối hận.
Xe đạp rất nhanh đã biến mất không thấy.
Chờ khi xe bò đến trấn, đã sắp đến 10 giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Đào không có đồng hồ, chỉ có thể tính ra đại khái thời gian. Chẳng qua đi đến điểm hẹn gặp ngày hôm qua của cô cùng Lý Thành Hề, phát hiện Lý Thành Hề đã chờ ở kia.
Lâm Đào chạy tới có chút gấp, sắc mặt đỏ ửng, vội hỏi: “Tôi không đến trễ chứ?”
Lý Thành Hề lắc đầu: “Không có, là tôi tới sớm.”
“Vậy là tốt rồi, tôi còn sợ tôi đến trễ đấy.” Lâm Đào lộ ra gương mặt tươi cười: “Chúng ta đi thôi.”
“Không vội, em nghỉ một lát, uống ngụm nước rồi đi.” Lý Thành Hề chỉ chỉ ấm nước quân dụng bên hông Lâm Đào.
Lâm Đào gật gật đầu, lúc ngửa đầu uống nước, lộ ra cổ trắng nõn. Dùng mu bàn tay xoa xoa vệt nước nơi khóe miệng, nhìn Lý Thành Hề giải thích: “Đây là của ba tôi, ba tôi là quân nhân đã xuất ngũ.”
Lý Thành Hề cười cười, hai người một đường vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến rạp chiếu phim.
Bên ngoài rạp chiếu phim còn có quầy hàng rất nhỏ, dành để bán một ít đồ ăn vặt, vừa lúc xem phim điện ảnh có thể ăn, Lý Thành Hề mua chút hạt dưa đậu phộng cùng bánh phồng tôm.
Bọn họ tương đối may mắn, hôm nay đúng lúc có phim mới chiếu.
Lý Thành Hề muốn đi mua phiếu, Lâm Đào cản lại nói: “Ngày hôm qua đã nói rõ là hôm nay tôi mời anh xem phim điện ảnh, anh cũng đừng cùng tôi tranh.”
“Được, không cùng em tranh, tôi ở đây chờ em.” Lý Thành Hề đứng tại chỗ, nhìn cô gái nhỏ đến trước quầy mua phiếu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng được bao lâu, một cô gái khác đã đi đến trước mặt bắt đầu đánh giá anh.
Loại đánh giá này làm Lý Thành Hề cảm thấy khó chịu, cau mày, đang chuẩn bị mở miệng, đã thấy cô gái kia hồ nghi hỏi: “Anh là đối tượng của Lâm Đào?”
Nghe được tên Lâm Đào, Lý Thành Hề áp xuống khó chịu trong lòng, hỏi lại: “Cô là?”
Lâm Tuệ cùng Thẩm Quốc Bân tới xem phim điện ảnh, không nghĩ tới ở chỗ này đụng phải Lâm Đào cùng một người đàn ông.
Bĩu môi: “Tôi là chị họ của Lâm Đào, anh là đối tượng của Lâm Đào đúng không? Tôi nói cho anh biết, Lâm Đào là quan tài tử, sau khi mẹ em ấy chết mới được sinh ra, không may mắn, ở chỗ chúng tôi phàm là biết thân thế em ấy sẽ không có người dám xem em ấy là đối tượng. Anh cùng em ấy ở bên nhau, tương lai nếu như bị khắc, đừng trách không ai nhắc nhở.”
Trong mắt Lý Thành Hề hiện lên sự chán ghét, lạnh nhạt nói: “Tuyên truyền phong kiến mê tín phải bị bắt lại, cô lại nói hươu nói vượn như vậy, chờ lát nữa tôi tìm công an đem bắt lại cô, đừng trách không ai nhắc nhở cô.”
Lâm Tuệ bị chọc tức không nhẹ: “Anh…! Coi lòng tốt của người khác thành lòng lang dạ thú.”
Lý Thành Hề cười nhạo: “Cầm lòng lang dạ thú của cô cút đi, chuyện của tôi cùng Lâm Đào không cần người khác quản.”
Tác giả có lời muốn nói: Lúc viết bổ não một chút bộ dáng cán bộ Lý đoàn trưởng nghiêm trang dỗi người, khôi hài.
Chờ mong mọi người bình luận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro