Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Người Qua Đường
Không Ngốc
2024-09-22 17:46:34
Nhìn thấy cô gật đầu, Lục Bình Châu trong lòng vui vẻ, cười lộ ra hàm răng. Răng của anh rất trắng và gọn gàng, chỉ cần nhìn qua là có thể biết anh đánh răng thường xuyên.
Trình Mạn không nhịn được mà bật cười.
Cả hai đều có ngoại hình đẹp, tuy Trình Mạn không hoàn toàn đáp ứng được tiêu chuẩn thẩm mỹ hiện nay nhưng không ai từng thấy cô mà nghĩ rằng cô không hấp dẫn.
Lục Bình Châu thì khỏi cần phải nói, dáng người cao ráo của anh có thể đè bẹp bất cứ người nào, không chỉ cao, anh còn có bờ vai rộng và đôi chân dài, trông rất mạnh mẽ.
Mặc dù không có khuôn mặt thịnh hành hình chữ quốc, nhưng những đường nét trên khuôn mặt hài hòa, làn da trắng trẻo lại làm tăng thêm chút khí chất anh dũng, đôi mày xếch sắc sảo và sống mũi cao, ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy anh là một anh chàng đẹp trai.
Hai người đứng ở lối vào rạp chiếu phim, nhìn nhau mỉm cười khiến người qua đường không ngừng quay đầu lại nhìn.
Cảm nhận được những ánh mắt đó, Trình Mạn lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta như vậy có phải hơi ngốc nghếch không?”
“Em không ngốc.”
“Hả?”
Cô nhẹ nhàng hỏi lại, vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong veo sáng ngời.
Cổ họng Lục Bình Châu khẽ động, giọng nói trầm thấp: “Em rất xinh đẹp.”
Cô vội vàng cụp mắt xuống, không trả lời câu nói này của anh mà chỉ quay mặt đi rồi nói: “Chúng ta nên về thôi.”
“Không đi dạo phố nữa à?”
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Lục Bình Châu giơ cổ tay lên: “Bốn giờ hai mươi bảy phút.”
Trình Mạn hỏi: “Sáu giờ em phải về nhà, chúng ta có thể đi dạo ở đâu được?”
Cho dù đi bằng ô tô, cũng phải mất hơn hai mươi phút mới đưa Trình Mạn về, có nghĩa là họ chỉ có một giờ để đi chơi.
Trong thời gian ngắn như vậy không thể đi đến một nơi quá xa, Lục Bình Châu nhìn trái nhìn phải, ánh mắt rơi vào cửa hàng bách hóa đối diện, hỏi: “Muốn vào trong xem một vòng không?”
“...Được, nhưng chỉ một tiếng thôi đấy nhé.”
Lục Bình Châu gật đầu, đưa tay về phía Trình Mạn: “Đưa cốc nước cho anh.”
Trình Mạn đưa cốc nước qua, anh nói đợi anh một lát, sau đó xoay người đi vào rạp chiếu phim, khi anh trở ra hai tay đã trống không, anh thấp giọng nói: “Đi thôi.”
...
Tên đầy đủ của cửa hàng bách hóa mà họ ghé thăm là Cửa hàng bách hóa số bốn. Chỉ cần nghe cái tên đã biết ở thành phố Lâm Giang còn có vài cửa hàng bách hóa khác.
Ngoài ra, số bốn không phải nói đến quy mô mà là thời gian mở cửa, nên cửa hàng bách hóa họ đang ghé thăm cũng khá rộng, có bốn tầng và hàng chục quầy ở mỗi tầng.
Trình Mạn không nhịn được mà bật cười.
Cả hai đều có ngoại hình đẹp, tuy Trình Mạn không hoàn toàn đáp ứng được tiêu chuẩn thẩm mỹ hiện nay nhưng không ai từng thấy cô mà nghĩ rằng cô không hấp dẫn.
Lục Bình Châu thì khỏi cần phải nói, dáng người cao ráo của anh có thể đè bẹp bất cứ người nào, không chỉ cao, anh còn có bờ vai rộng và đôi chân dài, trông rất mạnh mẽ.
Mặc dù không có khuôn mặt thịnh hành hình chữ quốc, nhưng những đường nét trên khuôn mặt hài hòa, làn da trắng trẻo lại làm tăng thêm chút khí chất anh dũng, đôi mày xếch sắc sảo và sống mũi cao, ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy anh là một anh chàng đẹp trai.
Hai người đứng ở lối vào rạp chiếu phim, nhìn nhau mỉm cười khiến người qua đường không ngừng quay đầu lại nhìn.
Cảm nhận được những ánh mắt đó, Trình Mạn lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta như vậy có phải hơi ngốc nghếch không?”
“Em không ngốc.”
“Hả?”
Cô nhẹ nhàng hỏi lại, vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong veo sáng ngời.
Cổ họng Lục Bình Châu khẽ động, giọng nói trầm thấp: “Em rất xinh đẹp.”
Cô vội vàng cụp mắt xuống, không trả lời câu nói này của anh mà chỉ quay mặt đi rồi nói: “Chúng ta nên về thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không đi dạo phố nữa à?”
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Lục Bình Châu giơ cổ tay lên: “Bốn giờ hai mươi bảy phút.”
Trình Mạn hỏi: “Sáu giờ em phải về nhà, chúng ta có thể đi dạo ở đâu được?”
Cho dù đi bằng ô tô, cũng phải mất hơn hai mươi phút mới đưa Trình Mạn về, có nghĩa là họ chỉ có một giờ để đi chơi.
Trong thời gian ngắn như vậy không thể đi đến một nơi quá xa, Lục Bình Châu nhìn trái nhìn phải, ánh mắt rơi vào cửa hàng bách hóa đối diện, hỏi: “Muốn vào trong xem một vòng không?”
“...Được, nhưng chỉ một tiếng thôi đấy nhé.”
Lục Bình Châu gật đầu, đưa tay về phía Trình Mạn: “Đưa cốc nước cho anh.”
Trình Mạn đưa cốc nước qua, anh nói đợi anh một lát, sau đó xoay người đi vào rạp chiếu phim, khi anh trở ra hai tay đã trống không, anh thấp giọng nói: “Đi thôi.”
...
Tên đầy đủ của cửa hàng bách hóa mà họ ghé thăm là Cửa hàng bách hóa số bốn. Chỉ cần nghe cái tên đã biết ở thành phố Lâm Giang còn có vài cửa hàng bách hóa khác.
Ngoài ra, số bốn không phải nói đến quy mô mà là thời gian mở cửa, nên cửa hàng bách hóa họ đang ghé thăm cũng khá rộng, có bốn tầng và hàng chục quầy ở mỗi tầng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro