Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Người Qua Đường
Xem Đồ Ăn
2024-09-22 17:46:34
Tuy không gian rộng rãi nhưng lượng khách lại càng đông hơn, các quầy bán sản phẩm bình dân cũng đông nghịt người.
Trình Mạn không nghĩ đến việc đi siêu thị, khi ra ngoài cô chỉ mang theo vài tấm tem, đều là tem thịt và phiếu ăn, chủ yếu là chuẩn bị sẵn phòng trường hợp buổi xem mắt không suôn sẻ.
Nếu đối phương không thích hợp, cô nhất định không thể chiếm tiện nghi của người ta, tiền ăn trưa đều phải chia đều.
Lần trước xem mắt cũng như thế, cuối cùng trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, may mắn lúc đó không gọi mấy món mặn, nếu không xem mắt đã ăn không ngon, sau đó còn phải nhịn ăn để tiết kiệm, thật sự không đáng.
Quả thực cô có mang theo nhiều tiền, hai mươi đồng, nhưng thời này này hầu hết đồ dùng đều được mua bằng tem phiếu nên dù có mang theo bao nhiêu tiền cũng vô dụng.
Cho nên Trình Mạn chỉ đi dạo, cũng không có ý định cùng người khác chen chúc, mỗi lần Lục Bình Châu hỏi, cô chỉ cười, thuận tiện hỏi: “Muốn mua gì thì em xem cùng anh.”
Sau vài lần, Lục Bình Châu nhận ra ý định của Trình Mạn, anh hỏi: “Chúng ta đi xem đồ ăn nhé?”
“Vâng.”
Sau khi thống nhất xong, hai người đi đến quầy bánh ngọt, Lục Bình Châu hỏi Trình Mạn xem mình thích món gì, cân đo rồi bảo người bán hàng gói thành hai phần.
Trình Mạn cũng không ngốc, vừa nghe lời này cô đã biết ý anh, cô muốn nói không, nhưng lại sợ mình đa cảm quá nên có chút do dự.
Sau đó, Lục Bình Châu cân thêm ba ký táo, táo nhìn hơi xấu, quả không lớn lắm nhưng giá thành cũng không hề rẻ, ba ký hết năm mươi xu.
Nhưng không có cách nào, thành phố Lâm Giang nằm ở miền trung, hiện tại đã là tháng ba, là tháng giao mùa, trái cây cung cấp trên thị trường cũng không nhiều.
Mua đồ xong, cả hai rời khỏi cửa hàng bách hóa, băng qua đường để quay lại xe jeep.
Sau khi ngồi lên xe, Lục Bình Châu không vội lái xe mà mở một gói đồ ăn vặt đưa đến trước mặt Trình Mạn nói: “Em ăn thử một miếng đi.”
Trình Mạn có chút do dự, nhưng khi bắt gặp ánh mắt mong đợi của Lục Bình Châu, cô đành đưa tay lấy một miếng bánh đậu xanh, cắn một miếng rồi nói: “Ngon thật đấy.”
Lục Bình Châu gấp tờ giấy dầu lại, đặt bánh đậu xanh bên cạnh Trình Mạn rồi nói: “Ăn xong em có thể tự lấy.”
“Không cần đâu, ăn nhiều bánh ngọt như vậy, buổi tối về chắc chắn sẽ không ăn được gì.” Trình Mạn giơ nửa chiếc bánh đậu xanh còn lại trong tay lên: “Chỗ này là đủ rồi.”
Trình Mạn không nghĩ đến việc đi siêu thị, khi ra ngoài cô chỉ mang theo vài tấm tem, đều là tem thịt và phiếu ăn, chủ yếu là chuẩn bị sẵn phòng trường hợp buổi xem mắt không suôn sẻ.
Nếu đối phương không thích hợp, cô nhất định không thể chiếm tiện nghi của người ta, tiền ăn trưa đều phải chia đều.
Lần trước xem mắt cũng như thế, cuối cùng trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, may mắn lúc đó không gọi mấy món mặn, nếu không xem mắt đã ăn không ngon, sau đó còn phải nhịn ăn để tiết kiệm, thật sự không đáng.
Quả thực cô có mang theo nhiều tiền, hai mươi đồng, nhưng thời này này hầu hết đồ dùng đều được mua bằng tem phiếu nên dù có mang theo bao nhiêu tiền cũng vô dụng.
Cho nên Trình Mạn chỉ đi dạo, cũng không có ý định cùng người khác chen chúc, mỗi lần Lục Bình Châu hỏi, cô chỉ cười, thuận tiện hỏi: “Muốn mua gì thì em xem cùng anh.”
Sau vài lần, Lục Bình Châu nhận ra ý định của Trình Mạn, anh hỏi: “Chúng ta đi xem đồ ăn nhé?”
“Vâng.”
Sau khi thống nhất xong, hai người đi đến quầy bánh ngọt, Lục Bình Châu hỏi Trình Mạn xem mình thích món gì, cân đo rồi bảo người bán hàng gói thành hai phần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Mạn cũng không ngốc, vừa nghe lời này cô đã biết ý anh, cô muốn nói không, nhưng lại sợ mình đa cảm quá nên có chút do dự.
Sau đó, Lục Bình Châu cân thêm ba ký táo, táo nhìn hơi xấu, quả không lớn lắm nhưng giá thành cũng không hề rẻ, ba ký hết năm mươi xu.
Nhưng không có cách nào, thành phố Lâm Giang nằm ở miền trung, hiện tại đã là tháng ba, là tháng giao mùa, trái cây cung cấp trên thị trường cũng không nhiều.
Mua đồ xong, cả hai rời khỏi cửa hàng bách hóa, băng qua đường để quay lại xe jeep.
Sau khi ngồi lên xe, Lục Bình Châu không vội lái xe mà mở một gói đồ ăn vặt đưa đến trước mặt Trình Mạn nói: “Em ăn thử một miếng đi.”
Trình Mạn có chút do dự, nhưng khi bắt gặp ánh mắt mong đợi của Lục Bình Châu, cô đành đưa tay lấy một miếng bánh đậu xanh, cắn một miếng rồi nói: “Ngon thật đấy.”
Lục Bình Châu gấp tờ giấy dầu lại, đặt bánh đậu xanh bên cạnh Trình Mạn rồi nói: “Ăn xong em có thể tự lấy.”
“Không cần đâu, ăn nhiều bánh ngọt như vậy, buổi tối về chắc chắn sẽ không ăn được gì.” Trình Mạn giơ nửa chiếc bánh đậu xanh còn lại trong tay lên: “Chỗ này là đủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro