Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
A
Thứ Lộ
2024-10-09 09:06:00
Hai người chào hỏi nhau vài câu, Viên Viên lại túm chặt lấy ống quần Cố Thiên Chuẩn không chịu buông tay. Cô bé rất thích chú Cố, lúc này ngẩng đầu lên uất ức nói, đôi mắt to long lanh nước: “Chú Cố, bây giờ cháu là người xấu rồi, chú bắt cháu đi đi.”
Cố Thiên Chuẩn: ?
Anh nhìn Ôn Thiến, lại thấy cô ấy tỏ vẻ bất lực, sau đó nghe thấy Viên Viên nói.
“Bố cháu cũng là quân nhân, nhưng chắc chắn bố sẽ không nỡ bắt cháu đâu, chú cũng là quân nhân, chú bắt cháu đi.”
“Viên Viên, đừng quấy rầy chú Cố nữa.” Ôn Thiển không biết con gái cả ngày nghĩ gì mà lắm ý tưởng kỳ quái như vậy, đưa tay muốn kéo con bé về.
“Cháu gây ra chuyện gì rồi?” Cố Thiên Chuẩn lại thấy Viên Viên lanh lợi đáng yêu, bèn ngồi xổm xuống nói chuyện với cô bé bốn tuổi.
“Cháu làm một cô xinh đẹp bị thương, cháu là người xấu.” Viên Viên bĩu môi, kể “tội ác” của mình. Mấy ngày nay, cô bé luôn cảm thấy tự trách. Nhất là khi nghe nói cô xinh đẹp kia vì mình mà không thể lên sân khấu múa, càng thêm áy náy nên buổi biểu diễn văn nghệ hôm nay cũng không đi xem.
Phải biết rằng, trước đó cô bé rất mong chờ được xem biểu diễn văn nghệ.
Cố Thiên Chuẩn nghe Ôn Thiến kể lại đầu đuôi câu chuyện, xoa đầu Viên Viên, hỏi cô bé: “Cháu cố ý sao?”
“Tất nhiên là không ạ!” Viên Viên đáp rất lớn.
“Vậy cô ấy có trách cháu không?”
“Không ạ.”
“Vậy cháu hãy xin lỗi cô ấy, sau đó đến thăm cô ấy nhiều hơn, để cô ấy sớm khỏe lại.” Cố Thiên Chuẩn nghĩ đến bệnh nhân mà mình gặp trước đó, nữ đồng chí kia bị thương nhưng vẫn vui vẻ ăn hạt dưa, thế là anh móc từ trong túi ra túi hạt dưa đưa cho Viên Viên: “Cháu mang cho cô ấy thêm ít hạt dưa nữa, bây giờ người bệnh hình như đều thích ăn cái này.”
Viên Viên được dỗ dành một hồi thì vui vẻ trở lại, cô bé hai tay mũm mĩm nâng niu hạt dưa, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, cháu sẽ mang cho cô ấy.”
“Lão Trình đâu? Đi xem biểu diễn rồi?” Cố Thiên Chuẩn dỗ dành Viên Viên xong, lại bắt chuyện với Ôn Thiến.
“Trình Tiền lại đến cục công an rồi, anh cũng biết mà, anh ấy vẫn luôn không từ bỏ.”
Cố Thiên Chuẩn quen biết Trình Tiền nhiều năm, tự nhiên biết anh ta vẫn luôn kiên trì tìm kiếm người em gái bị bắt cóc từ nhỏ: “Bây giờ kỹ thuật tiên tiến hơn rất nhiều, biết đâu có thể tìm được.”
Ôn Thiến cũng không biết có thực sự tìm được hay không, chỉ gật đầu.
*
Tiễn Viên Viên và mẹ của bé xong, Cố Thiên Chuẩn vào nhà lấy phích nước nóng rót một cốc nước. Tay trái bị thương, cuộc sống thỉnh thoảng có chút bất tiện, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.
Vết thương này là do anh cứu người trong lúc diễn tập lần trước, ước chừng phải nghỉ ngơi thêm hơn một tháng nữa mới có thể khỏi hẳn.
Ngồi một lúc anh đi lấy nước chuẩn bị lau người, bác sĩ dặn anh đừng để vết thương dính nước nhưng không thể không tắm rửa, ở nhà mình lấy chậu nước ấm dùng khăn lau cũng được. Trước đây anh toàn tắm rất nhanh, mấy phút là xong, bây giờ tay bị thương chỉ cởi quần áo thôi cũng đã mất công rồi.
Cố Thiên Chuẩn mười bốn tuổi học trường quân đội, sau đó chinh chiến sa trường nhiều năm, thân hình rắn rỏi, khỏe mạnh. Làn da màu lúa mạch nhạt lưu lại không ít chứng tích oai hùng của chiến công, những vết thương lớn nhỏ không ít ẩn dưới lớp quân phục, đều là huân chương quân công không dễ gì nhìn thấy ngày thường.
Bận rộn xong việc lau người, anh mặc quần áo ngủ một giấc, cuối cùng bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cố Thiên Chuẩn: ?
Anh nhìn Ôn Thiến, lại thấy cô ấy tỏ vẻ bất lực, sau đó nghe thấy Viên Viên nói.
“Bố cháu cũng là quân nhân, nhưng chắc chắn bố sẽ không nỡ bắt cháu đâu, chú cũng là quân nhân, chú bắt cháu đi.”
“Viên Viên, đừng quấy rầy chú Cố nữa.” Ôn Thiển không biết con gái cả ngày nghĩ gì mà lắm ý tưởng kỳ quái như vậy, đưa tay muốn kéo con bé về.
“Cháu gây ra chuyện gì rồi?” Cố Thiên Chuẩn lại thấy Viên Viên lanh lợi đáng yêu, bèn ngồi xổm xuống nói chuyện với cô bé bốn tuổi.
“Cháu làm một cô xinh đẹp bị thương, cháu là người xấu.” Viên Viên bĩu môi, kể “tội ác” của mình. Mấy ngày nay, cô bé luôn cảm thấy tự trách. Nhất là khi nghe nói cô xinh đẹp kia vì mình mà không thể lên sân khấu múa, càng thêm áy náy nên buổi biểu diễn văn nghệ hôm nay cũng không đi xem.
Phải biết rằng, trước đó cô bé rất mong chờ được xem biểu diễn văn nghệ.
Cố Thiên Chuẩn nghe Ôn Thiến kể lại đầu đuôi câu chuyện, xoa đầu Viên Viên, hỏi cô bé: “Cháu cố ý sao?”
“Tất nhiên là không ạ!” Viên Viên đáp rất lớn.
“Vậy cô ấy có trách cháu không?”
“Không ạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy cháu hãy xin lỗi cô ấy, sau đó đến thăm cô ấy nhiều hơn, để cô ấy sớm khỏe lại.” Cố Thiên Chuẩn nghĩ đến bệnh nhân mà mình gặp trước đó, nữ đồng chí kia bị thương nhưng vẫn vui vẻ ăn hạt dưa, thế là anh móc từ trong túi ra túi hạt dưa đưa cho Viên Viên: “Cháu mang cho cô ấy thêm ít hạt dưa nữa, bây giờ người bệnh hình như đều thích ăn cái này.”
Viên Viên được dỗ dành một hồi thì vui vẻ trở lại, cô bé hai tay mũm mĩm nâng niu hạt dưa, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, cháu sẽ mang cho cô ấy.”
“Lão Trình đâu? Đi xem biểu diễn rồi?” Cố Thiên Chuẩn dỗ dành Viên Viên xong, lại bắt chuyện với Ôn Thiến.
“Trình Tiền lại đến cục công an rồi, anh cũng biết mà, anh ấy vẫn luôn không từ bỏ.”
Cố Thiên Chuẩn quen biết Trình Tiền nhiều năm, tự nhiên biết anh ta vẫn luôn kiên trì tìm kiếm người em gái bị bắt cóc từ nhỏ: “Bây giờ kỹ thuật tiên tiến hơn rất nhiều, biết đâu có thể tìm được.”
Ôn Thiến cũng không biết có thực sự tìm được hay không, chỉ gật đầu.
*
Tiễn Viên Viên và mẹ của bé xong, Cố Thiên Chuẩn vào nhà lấy phích nước nóng rót một cốc nước. Tay trái bị thương, cuộc sống thỉnh thoảng có chút bất tiện, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.
Vết thương này là do anh cứu người trong lúc diễn tập lần trước, ước chừng phải nghỉ ngơi thêm hơn một tháng nữa mới có thể khỏi hẳn.
Ngồi một lúc anh đi lấy nước chuẩn bị lau người, bác sĩ dặn anh đừng để vết thương dính nước nhưng không thể không tắm rửa, ở nhà mình lấy chậu nước ấm dùng khăn lau cũng được. Trước đây anh toàn tắm rất nhanh, mấy phút là xong, bây giờ tay bị thương chỉ cởi quần áo thôi cũng đã mất công rồi.
Cố Thiên Chuẩn mười bốn tuổi học trường quân đội, sau đó chinh chiến sa trường nhiều năm, thân hình rắn rỏi, khỏe mạnh. Làn da màu lúa mạch nhạt lưu lại không ít chứng tích oai hùng của chiến công, những vết thương lớn nhỏ không ít ẩn dưới lớp quân phục, đều là huân chương quân công không dễ gì nhìn thấy ngày thường.
Bận rộn xong việc lau người, anh mặc quần áo ngủ một giấc, cuối cùng bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro