Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
A
Thứ Lộ
2024-10-09 09:06:00
Hôm nay là ngày ông Công ông Táo, mọi người đều bận rộn vui vẻ, chẳng biết có ai đến căn nhà trống trơn của mình không. Cố Thiên Chuẩn vừa mở cửa đã thấy người dì đang đứng trước cửa - Phó đoàn trưởng đoàn văn công Tổng cục Chính trị, Lý Tú Cầm.
“Vừa ngủ dậy à?”
“Vâng, dì vào nhà ngồi ạ.” Cố Thiên Chuẩn mời dì vào nhà, tiện tay lấy đại một cái chén sứ mang vào bếp rửa qua hai lần, sau đó mới pha trà bưng ra.
Lý Tú Cầm nhận lấy chén trà, đánh giá người cháu trai này, quả nhiên là cháu trai của Phùng bộ trưởng dung mạo tuấn tú, có nét hơi giống chồng mình. Lông mày sắc bén, sống mũi cao thẳng, quả nhiên là cháu giống cậu mà. Bà lại đưa mắt nhìn quanh nhà một lượt, đồ đạc chẳng có gì nhiều ngược lại khiến cho căn nhà có vẻ rộng rãi, tất nhiên cũng có thể nói là đìu hiu.
Tiện miệng hỏi chuyện nhờ cậu đưa Tần Vũ Kiều về quân khu, nghe nói cô ấy từ chối Lý Tú Cầm cũng chẳng để tâm, xoay chuyển sang chuyện đại sự cả đời của cháu trai.
“Năm nay cháu cũng hai mươi sáu rồi, không tính toán ra ngoài xem mắt à?” Sau khi kết hôn với Phùng bộ trưởng, bà coi như là nhìn Cố Thiên Chuẩn lớn lên, tình cảm gia đình rất tốt. Lần trước gặp mẹ cậu, bà ấy cứ nắm lấy tay bà than thở, mắng vốn con trai mình một trận.
Mẹ Cố Thiên Chuẩn là người nóng tính, cho rằng cậu con trai thứ hai không nghe lời mình, cứ nghĩ trời cao hoàng đế xa nên chẳng để lời bà ấy vào tai. Anh cả và em gái đều đã yên bề gia thất, chỉ còn mỗi cậu là chưa đâu vào đâu.
“Dì, có phải mẹ cháu nhờ dì đến đây không?” Cố Thiên Chuẩn ngồi thẳng lưng trên ghế, nhiều năm trong quân ngũ đã thành thói quen. Lúc nói câu này, người hơi nghiêng về phía trước: “Dì đừng nghe bà ấy nói.”
“Cái thằng này.” Lý Tú Cầm lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười: “Cháu cũng đến tuổi rồi, trước kia ở chiến trường không có thời gian nghĩ ngợi, bây giờ khác rồi, cũng đến lúc nên tính đến chuyện cá nhân. Bạn học cạnh nhà cháu con cái cũng đã mấy tuổi rồi, cháu không sốt ruột à? Người ta vợ con đề huề, nhìn lại cháu xem, một mình trong căn nhà trống trải thế này!”
Được người ta nhờ vả cũng nên làm tròn trách nhiệm, Lý Tú Cầm cũng chẳng còn cách nào khác: “Hay là để dì sắp xếp một buổi xem mắt cho cháu, cháu đi gặp thử xem.”
“Đừng đừng đừng.” Cố Thiên Chuẩn xua tay lia lịa, người ngả ra sau, lúc này mới thả lỏng người: “Dì ơi, xem mắt thì thôi đi. Cháu tự mình kết hôn, tự mình tìm đối tượng, tìm người cháu thích không được sao?”
“Này, cháu còn coi thường kiểu xem mắt kết hôn của chúng tôi à? Bọn trẻ các cháu bây giờ đúng là khác rồi. Dì biết, bây giờ đang thịnh hành yêu tự do phải không?” Lý Tú Cầm cũng hiểu rõ trong lòng, người này từ nhỏ đã không phải là người dễ nghe theo sự sắp xếp của người khác, rất có chủ kiến của riêng mình: “Dì với cậu cháu, bố mẹ cháu không phải đều là xem mắt kết hôn sao, chẳng phải cuộc sống vẫn rất tốt đẹp đấy thôi.”
“Đúng rồi, cuộc sống của mọi người mà không tốt đẹp, thì làm sao có chuyện của cháu với Đại Vĩ chứ?” Đại Vĩ là con trai của Lý Tú Cầm, tuổi tác cũng xấp xỉ Cố Thiên Chuẩn.
“Cháu đừng có mà giở trò với dì, dù sao thì lời này dì cũng đã truyền đạt rồi đấy, đến lúc đó tự mình đến gặp mẹ cháu mà giải trình.”
“Vâng ạ!” Cố Thiên Chuẩn gật đầu: “Cháu sẽ cố gắng tranh thủ trong vòng nửa năm sẽ tìm được vợ, một năm sau để cô ấy sinh cháu bồng, dì thấy thế nào?”
“Vừa ngủ dậy à?”
“Vâng, dì vào nhà ngồi ạ.” Cố Thiên Chuẩn mời dì vào nhà, tiện tay lấy đại một cái chén sứ mang vào bếp rửa qua hai lần, sau đó mới pha trà bưng ra.
Lý Tú Cầm nhận lấy chén trà, đánh giá người cháu trai này, quả nhiên là cháu trai của Phùng bộ trưởng dung mạo tuấn tú, có nét hơi giống chồng mình. Lông mày sắc bén, sống mũi cao thẳng, quả nhiên là cháu giống cậu mà. Bà lại đưa mắt nhìn quanh nhà một lượt, đồ đạc chẳng có gì nhiều ngược lại khiến cho căn nhà có vẻ rộng rãi, tất nhiên cũng có thể nói là đìu hiu.
Tiện miệng hỏi chuyện nhờ cậu đưa Tần Vũ Kiều về quân khu, nghe nói cô ấy từ chối Lý Tú Cầm cũng chẳng để tâm, xoay chuyển sang chuyện đại sự cả đời của cháu trai.
“Năm nay cháu cũng hai mươi sáu rồi, không tính toán ra ngoài xem mắt à?” Sau khi kết hôn với Phùng bộ trưởng, bà coi như là nhìn Cố Thiên Chuẩn lớn lên, tình cảm gia đình rất tốt. Lần trước gặp mẹ cậu, bà ấy cứ nắm lấy tay bà than thở, mắng vốn con trai mình một trận.
Mẹ Cố Thiên Chuẩn là người nóng tính, cho rằng cậu con trai thứ hai không nghe lời mình, cứ nghĩ trời cao hoàng đế xa nên chẳng để lời bà ấy vào tai. Anh cả và em gái đều đã yên bề gia thất, chỉ còn mỗi cậu là chưa đâu vào đâu.
“Dì, có phải mẹ cháu nhờ dì đến đây không?” Cố Thiên Chuẩn ngồi thẳng lưng trên ghế, nhiều năm trong quân ngũ đã thành thói quen. Lúc nói câu này, người hơi nghiêng về phía trước: “Dì đừng nghe bà ấy nói.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái thằng này.” Lý Tú Cầm lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười: “Cháu cũng đến tuổi rồi, trước kia ở chiến trường không có thời gian nghĩ ngợi, bây giờ khác rồi, cũng đến lúc nên tính đến chuyện cá nhân. Bạn học cạnh nhà cháu con cái cũng đã mấy tuổi rồi, cháu không sốt ruột à? Người ta vợ con đề huề, nhìn lại cháu xem, một mình trong căn nhà trống trải thế này!”
Được người ta nhờ vả cũng nên làm tròn trách nhiệm, Lý Tú Cầm cũng chẳng còn cách nào khác: “Hay là để dì sắp xếp một buổi xem mắt cho cháu, cháu đi gặp thử xem.”
“Đừng đừng đừng.” Cố Thiên Chuẩn xua tay lia lịa, người ngả ra sau, lúc này mới thả lỏng người: “Dì ơi, xem mắt thì thôi đi. Cháu tự mình kết hôn, tự mình tìm đối tượng, tìm người cháu thích không được sao?”
“Này, cháu còn coi thường kiểu xem mắt kết hôn của chúng tôi à? Bọn trẻ các cháu bây giờ đúng là khác rồi. Dì biết, bây giờ đang thịnh hành yêu tự do phải không?” Lý Tú Cầm cũng hiểu rõ trong lòng, người này từ nhỏ đã không phải là người dễ nghe theo sự sắp xếp của người khác, rất có chủ kiến của riêng mình: “Dì với cậu cháu, bố mẹ cháu không phải đều là xem mắt kết hôn sao, chẳng phải cuộc sống vẫn rất tốt đẹp đấy thôi.”
“Đúng rồi, cuộc sống của mọi người mà không tốt đẹp, thì làm sao có chuyện của cháu với Đại Vĩ chứ?” Đại Vĩ là con trai của Lý Tú Cầm, tuổi tác cũng xấp xỉ Cố Thiên Chuẩn.
“Cháu đừng có mà giở trò với dì, dù sao thì lời này dì cũng đã truyền đạt rồi đấy, đến lúc đó tự mình đến gặp mẹ cháu mà giải trình.”
“Vâng ạ!” Cố Thiên Chuẩn gật đầu: “Cháu sẽ cố gắng tranh thủ trong vòng nửa năm sẽ tìm được vợ, một năm sau để cô ấy sinh cháu bồng, dì thấy thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro