Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
A
Thứ Lộ
2024-10-09 09:06:00
Lý Tú Cầm nghe lời nói thiếu nghiêm túc của cậu mà lắc đầu, người này càng đồng ý nhanh chóng, nói càng dễ nghe bao nhiêu thì càng chứng tỏ cậu ta không để tâm đến chuyện này bấy nhiêu. Bởi vì ba năm trước cậu cũng nói với người nhà như vậy, chỉ là lời nói cho qua chuyện mà thôi.
Thế nhưng bà cũng không thể nói lời nặng nề gì, dù sao cũng không phải con ruột của mình: “Cháu tưởng đây là hành quân bắn súng chắc? Nửa năm một năm gì chứ, hứa hẹn linh tinh, dì thấy cháu chính là không để tâm rồi…”
Lại giáo huấn thêm một hồi nữa, Lý Tú Cầm mới chịu rời đi sau khi nghe Cố Thiên Chuẩn liên tục cam đoan, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tối nay về Bắc Kinh.
Cố Thiên Chuẩn định tiễn bà, Lý Tú Cầm nghĩ đến việc cậu còn đang bị thương nên không cho cậu tiễn, lúc này cậu mới thôi.
*
Bệnh viện quân khu.
Tần Vũ Kiều hỏi y tá giờ giấc, tính toán một chút trình tự chương trình biểu diễn văn nghệ, lúc này hẳn là tiết mục múa tập thể "Nữ dân binh thảo nguyên".
Tiếng đàn Mã Đầu cầm hùng tráng du dương vang vọng khắp hội trường, tiếng đàn như đưa mấy trăm chiến sĩ có mặt tại đây đến với thảo nguyên bao la rộng lớn. Các diễn viên đội múa văn công lần lượt bước ra, vào vai những nữ dân binh Mông Cổ tuần tra, cứu người, huấn luyện trên thảo nguyên.
Sự uyển chuyển nhanh nhẹn của điệu múa Mông Cổ kết hợp với những bước nhảy uyển chuyển của ba lê, rất nhiều yếu tố vũ đạo được thể hiện tập trung, thành quả sau nhiều ngày luyện tập đã thể hiện rõ rệt, các nữ chiến sĩ văn công đã hoàn thành xuất sắc màn múa tập thể này.
Tần Vũ Kiều đã nghe bản nhạc "Nữ dân quân thảo nguyên" vô số lần, lúc này cô đang ngồi trên giường bệnh, miệng khẽ ngâm nga giai điệu du dương réo rắt hòa cùng màn trình diễn múa tập thể ở hội trường lớn phía xa, đến đoạn cao trào cô lại khẽ nhấc chân phải không bị thương lên...
Cùng với đoạn kết của bản nhạc, tám diễn viên múa của đoàn văn công xếp thành một hàng. Theo nhịp điệu, tay trái chống nạnh, tay phải múa, bước chân lùi về phía sau. Tiếng vỗ tay vang dội từ phía dưới, kéo dài không dứt.
Tần Vũ Kiều ngâm nga xong giai điệu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn về phía hội trường lớn, dường như có thể nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Cả ngày cứ mãi nghĩ về điệu múa "Nữ dân quân thảo nguyên", buổi chiều ngủ Tần Vũ Kiều liền mơ một giấc mơ. Trong mơ có một nữ diễn viên múa xinh đẹp, dung mạo xinh đẹp, nhưng cô hoàn toàn không quen biết người ta. Người nọ vừa mới nhảy xong "Nữ dân quân thảo nguyên", thay đồ diễn xong liền về nhà thăm con.
Cô con gái nhỏ thoạt nhìn mới chỉ được vài tháng tuổi, bập bẹ tập nói, vung vẩy hai tay cười đùa với mẹ. Một lúc sau một cậu bé vài tuổi chạy vào, kêu muốn xem em gái.
Hai anh em, đứa thì chưa biết nói, đứa thì líu lo. Anh trai còn dùng tay chọc chọc vào má lúm đồng tiền của em gái, hai đứa nhìn nhau cười khúc khích.
Ôn Thiến dẫn Viên Viên đến phòng bệnh khi Tần Vũ Kiều vừa mới ngủ dậy đang ôm chiếc cốc men sứ uống nước, hơi nước nóng hổi bốc lên nghi ngút xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông.
Mơ một giấc mơ lộn xộn, trong mơ xuất hiện vài người không quen biết, Tần Vũ Kiều hoang mang không hiểu gì nhưng cũng không nghĩ ngợi thêm nữa.
Hạt dưa của Tần Vũ Kiều đã chia một nửa cho đồng chí bị thương kia, kết quả là số còn lại không bao lâu đã ăn hết. Đồ ăn vặt không còn, cô chỉ đành ôm nước nóng uống, trong lòng tính toán đợi Triệu Tuyết Quyên đến bảo cô ấy mua thêm cho mình.
Thế nhưng bà cũng không thể nói lời nặng nề gì, dù sao cũng không phải con ruột của mình: “Cháu tưởng đây là hành quân bắn súng chắc? Nửa năm một năm gì chứ, hứa hẹn linh tinh, dì thấy cháu chính là không để tâm rồi…”
Lại giáo huấn thêm một hồi nữa, Lý Tú Cầm mới chịu rời đi sau khi nghe Cố Thiên Chuẩn liên tục cam đoan, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tối nay về Bắc Kinh.
Cố Thiên Chuẩn định tiễn bà, Lý Tú Cầm nghĩ đến việc cậu còn đang bị thương nên không cho cậu tiễn, lúc này cậu mới thôi.
*
Bệnh viện quân khu.
Tần Vũ Kiều hỏi y tá giờ giấc, tính toán một chút trình tự chương trình biểu diễn văn nghệ, lúc này hẳn là tiết mục múa tập thể "Nữ dân binh thảo nguyên".
Tiếng đàn Mã Đầu cầm hùng tráng du dương vang vọng khắp hội trường, tiếng đàn như đưa mấy trăm chiến sĩ có mặt tại đây đến với thảo nguyên bao la rộng lớn. Các diễn viên đội múa văn công lần lượt bước ra, vào vai những nữ dân binh Mông Cổ tuần tra, cứu người, huấn luyện trên thảo nguyên.
Sự uyển chuyển nhanh nhẹn của điệu múa Mông Cổ kết hợp với những bước nhảy uyển chuyển của ba lê, rất nhiều yếu tố vũ đạo được thể hiện tập trung, thành quả sau nhiều ngày luyện tập đã thể hiện rõ rệt, các nữ chiến sĩ văn công đã hoàn thành xuất sắc màn múa tập thể này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Vũ Kiều đã nghe bản nhạc "Nữ dân quân thảo nguyên" vô số lần, lúc này cô đang ngồi trên giường bệnh, miệng khẽ ngâm nga giai điệu du dương réo rắt hòa cùng màn trình diễn múa tập thể ở hội trường lớn phía xa, đến đoạn cao trào cô lại khẽ nhấc chân phải không bị thương lên...
Cùng với đoạn kết của bản nhạc, tám diễn viên múa của đoàn văn công xếp thành một hàng. Theo nhịp điệu, tay trái chống nạnh, tay phải múa, bước chân lùi về phía sau. Tiếng vỗ tay vang dội từ phía dưới, kéo dài không dứt.
Tần Vũ Kiều ngâm nga xong giai điệu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn về phía hội trường lớn, dường như có thể nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Cả ngày cứ mãi nghĩ về điệu múa "Nữ dân quân thảo nguyên", buổi chiều ngủ Tần Vũ Kiều liền mơ một giấc mơ. Trong mơ có một nữ diễn viên múa xinh đẹp, dung mạo xinh đẹp, nhưng cô hoàn toàn không quen biết người ta. Người nọ vừa mới nhảy xong "Nữ dân quân thảo nguyên", thay đồ diễn xong liền về nhà thăm con.
Cô con gái nhỏ thoạt nhìn mới chỉ được vài tháng tuổi, bập bẹ tập nói, vung vẩy hai tay cười đùa với mẹ. Một lúc sau một cậu bé vài tuổi chạy vào, kêu muốn xem em gái.
Hai anh em, đứa thì chưa biết nói, đứa thì líu lo. Anh trai còn dùng tay chọc chọc vào má lúm đồng tiền của em gái, hai đứa nhìn nhau cười khúc khích.
Ôn Thiến dẫn Viên Viên đến phòng bệnh khi Tần Vũ Kiều vừa mới ngủ dậy đang ôm chiếc cốc men sứ uống nước, hơi nước nóng hổi bốc lên nghi ngút xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông.
Mơ một giấc mơ lộn xộn, trong mơ xuất hiện vài người không quen biết, Tần Vũ Kiều hoang mang không hiểu gì nhưng cũng không nghĩ ngợi thêm nữa.
Hạt dưa của Tần Vũ Kiều đã chia một nửa cho đồng chí bị thương kia, kết quả là số còn lại không bao lâu đã ăn hết. Đồ ăn vặt không còn, cô chỉ đành ôm nước nóng uống, trong lòng tính toán đợi Triệu Tuyết Quyên đến bảo cô ấy mua thêm cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro